Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Ỷ thiên đồ long ký » Phần 48

Ỷ thiên đồ long ký

Phần 48

Nghe tới những lời ghê ghớm đó là Triệu Minh không còn tự chủ được nữa. Thân thể mệt mỏi và đầu óc bạc nhược của nàng quay cuồng. Khi bị chúng kéo xoạc hai tay hai chân ra rồi lật thân thể trần truồng của nàng úp xuống mặt bàn thì nàng gục đầu bất tỉnh luôn.

Trước khi ngất đi, nàng còn nghe tiếng hò hét của chúng và tiếng dây xích kêu lên loảng xoảng…

Vô Kỵ mở mắt ra. Chàng ngạc nhiên khi thấy thân thể mình bị trói như một khúc giò, nằm khèo dưới sàn đất lạnh của nhà chùa. Ngoảnh mặt nhìn ra ngoài vườn, thấy trời chiều lảng vảng bóng mây thì chàng càng ngạc nhiên hơn nữa. Lúc trước khi đi ngủ thì trời đã tối đen, bây giờ tỉnh dậy thì trời lại chập choạng tối, như vậy là chàng đã bị trói nằm trong góc phòng thụ trai này ít nhất đã cả một ngày trời. Ngẫm nghĩ một tí là chàng biết ra ngay mình đã sa vào hang cướp: ngôi chùa mà chàng xin trọ đêm hôm qua là sào huyệt của bọn gian tà và chàng đã bị chúng bắt trói, bỏ nằm dưới đất nguyên một ngày rồi. Chàng cau mày nhất thời chưa hiểu ra tại sao chàng bị túm vào rọ mà lại không hay biết một tí gì.

Hiển nhiên những đứa bắt chàng chỉ là bọn tiểu tặc cướp cạn, vì trong võ lâm Trung Nguyên, không ai là không biết đến hình dáng và tiếng tăm của Trương Vô Kỵ, giáo chủ Minh giáo, minh chủ võ lâm, vang lừng trong giới giang hồ. Tài danh của chàng đã được đồn đại, nhắc nhở đến khắp nơi (nhất là cái rắc rối sau vụ đám cưới của chàng và Chỉ Nhược, trưởng môn phái Nga Mi, bị đổ bể). Sự việc bị bọn hạ lưu du đãng bắt giữ xẩy ra ngoài dự liệu của chàng. Quả nhiên giang hồ là chốn phong ba, hố huyệt đầy dẫy, không biết đâu mà lường, một người võ công quán thế như chàng mà cũng bị rơi vào tay bọn cắc ké để chúng bắt trói gò nằm thúc ké. Thật là một chuyện khó tin, không ngờ.

Chàng liền ngầm vận công, chuyển khí khắp thân thể thì thấy huyết mạch lưu thông, thần quang quán triệt, nội tạng mạnh khoẻ, không có một dấu hiệu tác hại, nguy hiểm nào. Chàng mừng thầm nhưng rồi ngạc nhiên ngay. Bọn cướp vô tình bắt giữ mình, rõ ràng là không có ý gia hại. Chàng nghĩ mình không mang một đồng xu, trong người không có tiền bạc, chẳng biết chúng bắt trói mình lại bỏ nằm xó để làm gì.

Nằm dưới đất nhìn qua, không thấy Triệu Minh đâu thì chàng lấy làm hoảng hốt. Đảo mắt nhìn quanh thì chàng thấy lổn ngổn bao nhiêu thân người nằm bất động, la liệt khắp nơi thì càng lo sợ hơn. Chàng sợ hãi cố dướn người lên dòm kĩ hơn thì thấy những người đó hoàn toàn trần truồng, nằm ngủ mê say, nhiều người còn thở hổn hển ra chiều cực kì mệt mỏi. Bọn đó lơ mơ nằm vật vã, rải rác trên nền nhà chứ không phải tắt thở chết queo như chàng đã tưởng. Một số hình như còn ra vẻ sung sướng, mắt lim dim, miệng cười thoả mãn, cực phê như vừa trải qua một cơn khoái lạc xuất thần. Tuy lòng đã yên tâm, bớt kinh hãi, nhưng cố tìm mà vẫn không thấy Triệu Minh đâu thì Vô Kỵ không ngớt lo lắng, bồn chồn.

Chàng thử cựa mình dẫy thoát mấy lần thì thấy chỉ làm sợi dây siết cứng lại thêm vào người. Chàng bèn vận công cố vùng mình đánh bứt dây, nhưng vẫn không sao thoát được vì sợi dây rất dày cứng, một loại dây thừng to bản, mà nó lại quấn chung quanh người chàng mấy chục vòng, rất chắc. Chàng nóng lòng quá, liền vận Càn Khôn Đại Nã Di thần công hợp với công phu trên thánh hỏa lệnh của nước Ba Tư ra, tức thì hỗn nguyên trong người chạy tứ tung, ngược đường. Thần công kinh dị của Minh giáo phát tác khiến người chàng thay hình đổi dạng, các vùng trên thân thể chàng phồng lên, xẹp xuống, căng ra, thu lại không ngừng, trông quái lạ vô cùng. Sau đó, xương cốt trong người chàng di chuyển liên tục nghe lách cách, các khớp xương trặc trẹo, từ từ trật hàm hết khiến người chàng trở nên mềm xèo như cọng bún. Người chàng bây giờ mền dẻo như một con rắn. Chàng uốn mình vài cái là mấy vòng dây lơi lỏng ra, từ từ tuột khỏi mình liền.

Vô Kỵ đứng lên, gỡ một vài sợi dây còn vướng ra khỏi người rồi vất xuống đất. Chàng thở ra một cái dài, bình hòa khí công, rồi phóng mắt nhìn quanh căn phòng. Lúc đó chàng mới thấy hình dáng trắng bóc của Triệu Minh đang nằm rũ trên cái bàn nằm giữa nhà. Chàng vội bước tới gần. Khi thấy rõ ra thì chàng kinh hãi và tức giận vô cùng.

Triệu Minh nằm dẹp trên giữa mặt bàn, úp mặt xuống, đưa lưng trần lên, thân thể trần truồng, nõn nà, hai bờ mông tròn trịa, trắng hồng chổng lên trời. Nàng bị trói úp trên bàn, hai tay hai chân nàng bị kéo căng ra bốn góc. Hai tay nàng bị trói bởi hai sợi dây thừng cột vào hai chân trước của cái bàn, mặt mũi đưa ra phía trước. Hai chân nàng bị xiềng bởi hai sợi dây xích cột vào hai chân sau của cái bàn, mông đít chĩa ra phía sau. Thân thể nàng tơi tả, nhòe nhoẹt, tóc tai rũ rượi. Rõ ràng nàng đã bị trói căng ra, hành hạ, tra tấn thật là dã man. Vô Kỵ nhìn gần, thấy nàng thở đều, nhưng mắt nhắm, bất tỉnh nhân sự. Từ đầu tới chân, những đám tinh dịch, trắng nhờn đọng lại từng mảng trên da thịt trắng toát. Đặc biệt là mông nàng bầm dập, đỏ hồng, phủ đầy tinh khí đặc quánh. Cặp đùi trắng mịn của nàng cũng đọng đầy tinh dịch, nó chảy dài xuống đầu gối, có vài giọt còn đang nhỏ giọt xuống mặt đất.

Như vậy chứng tỏ là Triệu Minh đã bị lũ chó chết đang nằm trần truồng say sưa trên nền nhà kia căng úp người xuống, cột xích lại trên bàn để chúng làm trò hành hạ tồi bại khắp cùng thân thể nàng. Sau khi thỏa thuê cưỡng hiếp nàng, chúng đã mệt mỏi ngã lăn ra ngủ. Không biết chúng đã giở những trò bạo dâm gì mà khiến nàng ngất đi như thế. Và cuộc cuồng dâm lạc dục đã kéo dài không biết bao lâu, vì rõ ràng là nó chỉ mới vừa chấm dứt mà thôi – tinh trùng còn nhiễu xuống mặt bàn.

Vô Kỵ vừa kinh hãi, vừa tức giận, đưa tay run run gỡ trói cho nàng. Cườm tay và cổ chân của nàng đều in hằn lằn trói, vết đỏ tím nổi bật trên nền da trắng sữa. Đặc biệt là cổ chân nàng bị xiết bầm, chứng tỏ chân cẳng của nàng đã bị dằng kéo một cách mạnh bạo nhiều lần khi bị xích. Chàng lật người nàng lên thì thấy từ khuôn mặt xinh đẹp, tới bộ ngực vung tròn, tới cái bụng mảnh mai, tới âm hộ đen mun, tới cặp đùi thon trắng đều phủ bởi một lớp nước đục nhờn, nhão nhoét. Mặt mũi của nàng tèm nhem, miệng mồm ứa đầy tinh dịch. Bộ ngực tím hồng, trầy trụa, nhớp nhúa chất đặc nhờn. Âm đạo của nàng bầm đỏ, từ đó một vũng nước đặc quánh vẫn còn rỉ ra, tràn đầy vùng hạ bộ. Ngay đến bàn chân, cánh tay nàng cũng vướng đầy tinh khí của chúng. Không có một chỗ nào trên người Triệu Minh, từ trước ra sau, từ trên xuống dưới, mà chúng không chừa phóng tinh vào. Nguyên cả thân thể bầm dập của nàng như bị chìm đắm vào một bể tinh trùng loang lỗ.

Tim chàng đập liên hồi, máu chàng xông lên tới tận mặt. Chàng không ngờ Triệu Minh đã bị cưỡng dâm tàn bạo đến thế, rõ ràng không phải bởi một hai đứa mà tới những cả chục đứa. Chàng giận dữ đưa mắt nhìn quanh – đúng mười đứa côn đồ.

Ngay lúc đó, một vài tên cướp mở mắt ra, thấy Vô Kỵ thoát khỏi dây trói đứng sững giữa phòng thì chúng hốt hoảng, vội vàng báo động cho những đứa chung quanh. Bọn chúng đồng nhỏm dậy, không kịp mặc quần áo, hô nhau nhào tới gần chàng ngay. Vô Kỵ liền nhanh tay bẻ một góc bàn, bóp nát nó ra, rồi ném luôn đống gỗ vụn vào người chúng. Mấy chục mảnh gỗ bay ra veo véo bắn trúng người khiến chúng ngã xuống như rạ. Đứa nào cũng bị ném trúng vào yếu huyệt, nằm cứng đờ ra. Thật ra đang lúc tức giận cho hành động dâm bạo mà chúng đã làm trên người Triệu Minh, đáng lẽ Vô Kỵ đã nhắm vào tử huyệt mà bắn cho chúng bỏ mạng mới xứng với tội ác của chúng. Nhưng chàng vốn bao dung, nhân ái, trong đời chưa bao giờ giết hại ai, nên chàng nương tay chỉ ném vào yếu huyệt làm chúng tê liệt ngã lăn ra bất động.

Hạ thủ bắn ngã bọn côn đồ xong, chàng lo lắng nắm tay Triệu Minh thăm mạch. Thấy huyết mạch của nàng vẫn lưu thông, hơi thở đều đặn thì chàng yên tâm. Nàng ngất đi chắc vì bị kích động tâm thần chứ không hề có dấu tích gì của một nội, ngoại thương trầm trọng. Thân thể của nàng bầm dập, tơi tả thật đấy, nhưng chỉ là những vết thương ngoài da thịt. Chàng liền bồng nàng lên đi ra ngoài vườn. Thấy người nàng bất động, nhớp nhúa tanh hôi, trần truồng nằm diễu nhiệu trong tay mình, hai mắt nhắm nghiền thì chàng thương tâm quá, chỉ muốn quay trở lại mà giết mấy tên côn đồ cho rồi. Bọn này quả thật chơi trò tàn nhẫn vô cùng, không khác gì ác thú! Bị tới mười đứa hành hạ kinh khủng như vậy thì làm sao nàng chịu cho được?

Tới một bể nước, chàng vẫn để Triệu Minh nằm trong lòng mà múc nước rửa người cho nàng. Chàng ân cần xoa gội hết đám tinh dịch nhơ nhuốc trên khắp thân thể nàng. Tay chàng kì cọ trên da thịt trắng ngần, tắm rửa ở những chỗ thầm kín của nàng mà lòng chàng không thấy lạc thú một tí nào hết, chỉ thấy đau sót tới ruột gan.

Khi Vô Kỵ đang nhẹ nhàng lau khô người nàng thì Triệu Minh mở mắt ra. Bỗng thấy mình đang nằm trong lòng người yêu thì nàng liền choàng ôm lấy chàng mà òa khóc lên. Tiếng khóc nức nở, day dứt làm Vô Kỵ càng đau lòng thêm nữa. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hồi nãy tràn đầy tinh dịch, bây giờ lại chan hoà nước mắt. Thật ra từ khi khôn lớn, biết tư duy thì Triệu Minh chưa bao giờ nhỏ một giọt nước mắt cho ai hay cho chính mình. Bản tính bất chấp, cương cường không cho phép nàng có những hành động yếu kém như những cô gái khác. Làm gì có màn khóc lóc, than thân với Triệu Minh? Nhưng sau một cuộc bể dâu đổi đời, một trận cưỡng dâm lâu dài, một cơn hành lạc suốt ngày đêm, kết thúc bởi một màn bạo dâm đến nỗi làm nàng ngất xỉu, thì Triệu Minh nhất thời đã trở lại thành một người con gái bình thường, đớn đau cho thân phận mình. Vả lại đây cũng là một sự thật: Khi bị hãm hiếp trước mặt người tình, người con gái có thể làm gì hơn là uất ức, khóc lóc với người mình yêu vì những gì vừa xẩy ra cho mình? Không khóc nhiều khi còn bị hiểu lầm!

Vô Kỵ ôm Triệu Minh trong lòng mà vỗ về:
– Triệu cô nương… Có tôi đây rồi… Sẽ không có gì xẩy ra nữa…
Thấy nàng vẫn úp mặt vào vai mình mà rấm rứt, chàng nói tiếp:
– Tôi xin lỗi cô nương. Cũng tại tôi hết nên mới ra nông nỗi này.
Triệu Minh nghẹn ngào trong tiếng nấc:
– Tại sao lại lỗi ở đại ca?
Vô Kỵ hôn nhẹ lên tóc nàng, nói:
– Nếu không vì giúp tôi đi cứu nghĩa phụ tôi thì cô đâu có rơi vào hoàn cảnh này? Thứ nữa, tôi đã bất tài, không bảo vệ nổi cho sự an toàn của cô nương. Như vậy, không những tôi có lỗi mà còn có tội với cô nương nữa.

Triệu Minh ngẫm nghĩ lại, nàng thấy chính nàng là người đã đầu têu nên mọi việc. Hôm qua, khi trời trở tối, Vô Kỵ khuyên nên ngủ trên cây trong rừng thì nàng một mực đòi ngủ trong chùa. Khi tên côn đồ giả nhà sư nhất định đuổi hai người đi thì nàng ra mặt khiến chúng để ý mà thi hành ý định tồi bại. Rồi khi chúng hãm hiếp nàng, thay vì nằm yên chịu đựng, hi vọng màn hiếp dâm sẽ qua đi, nhưng nàng lại khuất phục trước tình dục, tham dự cuộc dâm loạn với cả chín đứa bọn chúng, suốt đêm tới sáng, để rồi bọn chúng hành hạ nàng đến bất tỉnh. Vô Kỵ có can dự gì trong việc này? Phải rồi, chính nàng chứ không ai, với bản tính tự hào, ngạo mạn, và nhất là với một thân thể trẻ đẹp, tràn đầy sức sống, dễ bị lôi cuốn bởi dâm tình, nàng là đầu dây mối nhợ của “tai nạn” vừa qua.

Vẫn úp mặt vào lòng chàng, nàng lắc đầu nói:
– Không, không phải đâu. Chỉ có tôi gặp sự không may mà thôi.

Chàng và nàng lặng yên ôm nhau, cảm thấy thương nhau hơn bao giờ hết. Sau một cơn hoạn nạn, người ta thường yêu thương nhau hơn là vậy. Đó là bản chất chân thực của loài người. Nó chỉ thay đổi, làm con người mất nhân tính trong một bối cảnh xã hội nghiệt ngã, độc đoán mà thôi. Lúc đó, người ta không còn giữ được tình người nữa. Mà cái thay đổi của sự mất nhân bản đó, ác hại thay, lại do chính con người tạo ra cho nhau.

Nằm trong lòng Vô Kỵ khóc nấc một hồi, Triệu Minh đã thấy trong người nhẹ nhàng, thư thỏa. Nàng gạt nước mắt, nhìn chàng rồi gượng cười nói:
– Thôi, bây giờ chúng ta phải tìm cách đi cứu Tạ đại hiệp.

Vô Kỵ thấy nàng đã bình tâm, tỉnh táo như xưa thì mừng thầm. Tuy nở một nụ cười nhẹ, nhưng mặt nàng đã tỏa tinh khí, anh minh, đẹp đẽ muôn phần rồi. Chàng nhìn xuống người nàng thì mới nhận ra tất cả những đường nét ngoạn mục trên thân thể lõa lồ của nàng. Đây là lần thứ nhì chàng ôm gọn tấm thân trần truồng của Triệu Minh trong lòng. Lần thứ nhất là khi nàng thoát y dẫn dụ chàng vào giữa đám lầy trên sa mạc. Lần này là sau khi nàng bị mười đứa cướp cạn hãm hiếp. Cũng như lần trước, Vô Kỵ thấy hoa cả mắt trước cặp nhũ hoa căng cứng, to tròn, trước một vùng đào nguyên hoa lá, tuyệt tình, và trước một thân hình khiêu gợi, mềm mại. Chàng không thể không dán mắt trên người nàng cho được. Triệu Minh bỗng thấy chàng nhìn người mình một cách say mê thì nàng quay mặt đi.

Hai người lại ôm nhau mà không nói một lời. Tự nhiên Vô Kỵ cảm thấy bị thúc đẩy phải làm một hành động dâm tình. Và Triệu Minh cũng thế, nàng như chờ đợi và sẵn sàng đón nhận một hành động tương tự từ Vô Kỵ. Chàng thì đang ôm trong tay thân thể mềm mại trần truồng của người tình, nàng thì đang nằm loã thể gọn lõn trong lòng ấm cúng của người yêu. Sự đụng chạm của hai thân thể thật là nóng bỏng và gợi dục.

Thật ra, sau một cơn bĩ cực như vậy, chàng muốn chứng tỏ là chàng vẫn còn thương yêu nàng, và nàng cũng muống cho chàng thấy lòng dạ nàng vẫn không đổi thay. Hai người muốn cho nhau biết dầu có chuyện gì xẩy ra chăng nữa thì họ vẫn còn thương nhau, vẫn còn tin nhau, vẫn còn cần nhau. Họ vẫn muốn chia chát với nhau những nỗi đau khổ, cũng như san sẻ với nhau những ân tình. Không gì có thể làm chàng và nàng xa nhau, nghi kị nhau được. Những thử thách trong nghịch cảnh như vậy chỉ làm họ yêu nhau hơn mà thôi. Do đó, chàng và nàng đều muốn biểu lộ tấm lòng của nhau, không bằng lời nói mà bằng những hành động thương yêu thiết thực của con người: âu yếm, vuốt ve, hôn hít và làm tình. Tuy đó là cần thiết nhưng rồi cả hai đều dằn lòng lại, không đi xa hơn nữa. Bây giờ không phải lúc và nơi đây không phải chốn để tỏ lòng tư dục với nhau. Con người, thật ra chỉ trong một số ít con người sống trên đời, hơn con vật là ở chỗ đó.

Vô Kỵ đặt nàng xuống, chàng đi vào trong phòng thụ trai nhặt quần áo của nàng lên, rồi đi ra ngoài vườn trao cho nàng. Liếc nhìn qua mười đứa khốn nạn trần trục nằm cứng đờ, cu dái đưa ra, nhiều cái còn ướt nhẹp thì chàng nghĩ tới những hành động bạo dâm mà chúng vừa làm trên người Triệu Minh. Tuy căm tức cho sự man dại đó, nhưng chàng cũng không khỏi cảm thấy len lỏi trong tâm can một sự ghen tương nhỏ nhoi với những vui thú mà chúng đã được hưởng trên thân thể ngọc ngà thật sự là gợi dục của nàng. Những giây phút hoan lạc thần tiên với người đẹp như Triệu Minh đó quả thật ít ai có được cái diễm phúc trần đời như vậy. Chàng cảm thấy ganh tị với những sung sướng của chúng. Vừa choáng váng với thân hình trần truồng, lồ lộ của Triệu Minh nên chàng nhận ra ngay cái dâm tính trong người mình và từ đó chàng đã ước ao và đồng cảm với màn cưỡng dâm tồi bại hơn cả súc vật của bọn cướp. Thì ra, ở một góc độ nào đó, chàng cũng như chúng, không khác gì nhau mấy. Dâm dục và tồi bại như nhau cả. Đàn ông con trai, trừ phi là bực chân tu thánh thượng, không thể dễ dàng thoát khỏi cái cám dỗ mà sinh tà dâm rồi làm điều sằng bậy bởi cái sắc dục của một người con gái trẻ đẹp, khiêu gợi cho được. Người này so với người kia, khác nhau và hơn nhau chỉ tùy vào ai có nhiều nhân tính và hành sử “con người” với nhau nhiều hơn mà thôi.

Vô Kỵ thở dài, phân vân với lòng mình. Chàng nhìn một lũ dâm tặc trần truồng như nhộng, nằm ngổn ngang đưa cu dái ra mà không biết phải xử trí ra sao với những tên côn đồ ác ôn này.

Triệu Minh vừa mặc quần áo xong thì nghiễm nhiên đã trở lại thành một quận chúa quyền uy và tinh anh, hiên ngang và đởm lược, có đủ tài để thống lãnh cả một đám võ sĩ của Nhữ Dương Vương, làm mưa làm gió trên võ lâm giang hồ Trung Nguyên rồi. Người nàng lại toát ra vẻ cao ngạo, cương quyết, thông minh và tinh kì thường thấy. Nàng vuốt lại mái tóc, liếc nhìn vào trong phòng thụ trai một cái rồi nghiêm mặt mím môi, hai mép nàng cong lên, nói với Vô Kỵ với một giọng căm tức, tràn đầy đe dọa:
– Đại ca hãy xem tôi xử bọn cướp giả nhà sư này!

Vô Kỵ biết mình thì không chủ định, còn nàng thì đang trong cơn giận dữ nên định hỏi nàng cách hành xử như thế nào cho phải thì cánh cửa bỗng nhiên bật mở, có một nhà sư trọc đầu chạy nhanh vào, miệng hô to lên;
– Đại ca ôi, có tin của sư phụ về đại hội Đồ Sư đây này!

Hắn khựng người lại khi thấy xác người nằm ngổn ngang khắp phòng. Hắn lại thấy Vô Kỵ đứng ngay đó thì hắn hoảng sợ quay đầu nhanh chân bỏ chạy trở ra ngoài liền.

Vô Kỵ nhún mình thoáng một cái chàng đã bay người chặn ngay cửa ra rồi. Chàng đưa tay chạm vào vai nhà sư đó thì hắn liền nhũn người ra, hai chân bại xụi, quì luôn xuống đất. Hắn kêu la lên bai bải:
– Xin đại gia tha mạng… Tiện nhân hai vợ năm con, xin tha cho làm phúc!
Vô Kỵ suýt phì cười khi nghe nhà sư trọc đầu khai mình có vợ con bề hề để xin tha mạng. Chàng bèn tra hỏi:
– Nhà ngươi nói đại hội Đồ Sư là cái gì?

Tên sư trọc đầu thấy võ công của chàng cao siêu như vậy thì sợ quá. Hắn lắp bắp khai hết sự tình.

Trái với bọn côn đồ giả làm sư, hắn là sư thiệt, tu tại chùa Thiếu Lâm, hắn là tay chân của Viên Chân, người đã vái Không Kiến đại sư là sư phụ. Tuy đi tu tại Thiếu Lâm tự, nhưng Viên Chân lại là loại ác tăng khẩu phật tâm xà, lập bè đảng khắp nơi, thu nhập đám côn đồ dưới trướng để làm điều xằng bậy. Bọn cướp mười đứa vừa mới hãm hiếp Triệu Minh xong cũng thuộc bọn lâu la dưới tay của Viên Chân. Hôm nay hắn vâng lệnh Viên Chân ghé ngang qua sào huyệt này đưa tin rồi đem thư đi mời các giáo phái trên võ lâm tới ngày đoan ngọ họp tại chùa Thiếu Lâm để phân xử Tạ Tốn, còn có tên là Kim Mao Sư vương, một kẻ đại ác của Ma giáo Tây Vực, đã giết nhiều người, gây bao nhiêu tai ương cho giới giang hồ Trung nguyên.

Nghe tên sư kể xong, Triệu Minh nói với Vô Kỵ:
– Hôm đó tôi đánh nhau với đồng bọn của Viên Chân khi chúng tới cướp Tạ đại hiệp. Nhưng tôi chỉ nắm giữ được một mớ tóc của ông ta, nên để bọn chúng mang Tạ đại hiệp đi. Không ngờ ông lại bị Thiếu Lâm đem ra bêu rếu.

Vô Kỵ đọc lá thư mời quần hùng tới dự hội, mà người kí tên là Không Văn đại sư, trưởng môn phái Thiếu Lâm. Lời lẽ tuy lịch sự nhưng văn phong rõ là của bề trên, kẻ cả. Khi đọc tới chữ Đồ Sư là chàng tức giân, biết chúng muốn làm nhục nghĩa phụ mình. Rồi chàng lo lắng, không biết Tạ Tốn có bị hành hạ bởi Viên Chân, kẻ thù số một của ông ta hay không.
Chàng hỏi ý Triệu Minh thì nàng nói:
– Ta cứ tha cho tên sư này để hắn đi báo tin cho toàn võ lâm giang hồ. Càng nhiều người biết Tạ đại hiệp đang nằm trong tay phái Thiếu Lâm thì tính mạng của ông càng được đảm bảo. Họ không dám choViên Chân tiện tay ám hại ông ta đâu.

Vô Kỵ gật đầu, cho là Triệu Minh thông suốt, có lí.
Thả tên sư đi rồi, Vô Kỵ bàn với Triệu Minh:
– Chúng ta phải tới chùa Thiếu Lâm để chất vấn Không Văn đại sư ngay. Tôi sẽ báo hiệu triệu tập Tả Hữu Quang Minh sứ cùng tôi, nhân danh Minh giáo, mà làm chuyện này.
Triệu Minh gật đầu nói thêm:
– Cùng một lúc, đại ca nên góp đại quân rồi tiến binh, lấy uy thế mạnh mẽ để áp đảo phái Thiếu Lâm.

Vô Kỵ tán thành:
– Tôi sẽ hạ lệnh cho các vị trong Tứ Vương, Ngũ Tảng Nhân thống lãnh giáo chúng Ngũ Hành Kì đồng qui tụ tại Thiếu Lâm liền bây giờ.
Vô Kỵ lại hỏi nàng:
– Còn bọn sư giả chùa này thì sao?
Triệu Minh chợt nghiêm mặt lại, ánh mắt bỗng lập lòe sát khí. Nàng nhìn chàng hỏi trả lại:
– Theo đại ca thì tội chúng đáng chết hay không?
Vô Kỵ ngần ngừ đáp:
– Tội chúng cũng đáng chết thật. Nhưng tôi nghĩ tốt nhất nên để quan quân bắt chúng xét xử tội trạng của chúng.
Nàng lộ vẻ tức giận, quắc mắt lên:
– Vậy là đại ca thấy chúng đáng sống và muốn tôi tha chết cho bọn chúng?
Chàng lúng túng trả lời:
– À… Không… Nhưng… Sinh mạng con người rất lớn… Nhà có qui, nước có luật… Tội ác của chúng nên được xét xử cho đúng…
Triệu Minh bĩu môi cười khịt, với cặp mắt lạnh lùng, hạ một câu đanh thép:
– Tội của chúng đã làm với ai thì để quan quân xét. Còn bây giờ tội của chúng đối với tôi thì chính tôi sẽ xử chúng!
Với câu nói đó, đời của bọn cướp coi như chấm dứt.

Sau đó, Triệu Minh tìm đem củi ra chất đầy phòng. Nàng nói:
– Chùa này là sào huyệt của bọn cướp, nên phóng hỏa đốt đi cho rồi. Còn bọn ác ôn sẽ bị thiêu sống theo, đốt chết rục xương, như vậy mới xứng với tội ác của chúng!

Vô Kỵ thấy nàng hành sử ác độc như vậy thì ra chiều không nỡ. Nhưng nhớ lại những chuyện kinh tởm, vô nhân mà chúng đã làm với Triệu Minh thì nàng oán hận chúng như thế cũng phải. Không nên trách nàng đã ra tay quá tàn bạo, phải ở trong vị thế của nàng sau một cuộc bạo dâm hành xác tàn tận mới cảm thông và hiểu được hành động của nàng. Vì thế mà Vô Kỵ không nói gì, mặc nhiên đồng ý với nàng. Tuy giúp Triệu Minh chất củi đầy phòng nhưng chàng chỉ áy náy là sao không cho mỗi đứa một đao chết ngay đi để chúng khỏi phải đau đớn chết dần chết mòn trong bể lửa khi thịt da chúng từ từ bị đốt, xương cốt chúng từ từ bị nung đến lúc thành than. Chàng lại thấy nàng đã quyết ý thì không dám nói lời khuyên can.

Triệu Minh đoán được ý chàng, thấy chàng ngần ngừ thì nàng nói luôn:
– Tôi biết đại ca không muốn nhúng tay vào việc này, sợ phải mang tội với hoàng thiên. Nhưng với tôi, ân oán phân minh, tôi không sợ gì cả. Nếu quả thật là có tội với trời đất thì tôi xin hoàn toàn nhận lãnh.
Rồi nàng nói tiếp:
– Đại ca cứ ra ngoài lấy ngựa, sửa soạn lên đường. Để tôi bắt mồi châm lửa, đốt ngay cái chốn oan nghiệt này đi.

Vô Kỵ gật đầu đi ra. Tội của chúng quả thật đáng chết. Chàng lại nghĩ, trên đời này có bao nhiêu người đàn ông con trai chỉ cầu mong được gần một giai nhân như Triệu Minh, dù chỉ một phút, sau đó có chết cũng cam. Bọn côn đồ đó đã vui vầy với thân hình nhỏ nhắn, tuyệt đẹp của nàng trong một thời gian dài, chắc chắn không phải là một phút, thì chúng cũng đã thỏa mãn cùng cực, có diễm phúc hơn tất cả mọi người rồi. Cái chết của chúng dầu sao cũng là cái chết đáng đời dâm tặc, không còn phải tiếc nuối cho thân phận của một bọn cướp cạn nữa. Cuộc đời khốn nạn, nứng dục của chúng kết liễu sau một trận cuồng dâm lạc thú với một tiên nga tuyệt sắc như Triệu Minh thì quả là một hạnh phúc, may mắn nhất đời rồi. Còn muốn gì hơn nữa?

Triệu Minh nhìn quanh xem xét một lần cuối. Củi lửa đã sẵn sàng, đầy đủ. Ngôi chùa xây toàn bằng gỗ, mà lại cũ mục, chỉ cần một nháng lửa là nơi này sẽ biến thành một hỏa ngục. Chậm lắm là sáng mai, chùa này sẽ chỉ còn là một đống tro vụn.

Tên thủ lãnh của bọn cướp thấy nàng chất củi, sắp sửa châm lửa đốt chùa, mà hắn thì cứng người không cử động đưọc nên hắn biết số mạng của hắn đã tận. Hắn sợ hãi lên tiếng van nài:
– Xin cô nương rũ lòng thương sót. Xin cô nương tha mạng. Nếu được nương tay cứu vớt, tôi nhất định thề không bao giờ gia hại một ai nữa.
Triệu Minh nghe hắn thề thốt thì nàng nhăn mặt khịt mũi một cái. Mới hôm qua đây, hắn có nghĩ gì đến nỗi đau khổ của nàng hay không? Hay chỉ muốn sướng mà không màng gì tới hoàn cảnh thương tâm của nàng, hay của những nạn nhân mà hắn đã dày vò trước đó?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Ỷ thiên đồ long ký
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 06/07/2016 16:22 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Emmanuelle - Tác giả Hồ Xuân
Phần 27 Emmanuelle nhận ra với lo âu nhiều chấm đỏ ấy đang nhúc nhích. Đêm khá sáng nên nàng nhìn ra không khó khăn gì những bàn tay người đang cầm hương. Không phải chỉ có một người đàn ông, mà bốn, năm, sáu, mười người đàn ông đang hiện diện. Họ ngồi xổm như người đàn ông đầu tiên nàng gặp khi tới đây. Một người đứng dậy. Nàng thấy hắn tiến lại gần. Đi được vài bước, hắn lại ngồi xuống, mắt nhìn chăm chú nhưng bình tĩnh. Ngay lập tức hai rồi bốn người bắtchước đến ngồi gầnngười đầu tiên. Mộttrong những người mới di chuyển là một cậu bé. Những người khác cao tuổi hơn. Trong đó có một người già hằn hoi. Không ai nói một tiếng nào. Họ tiếp tục giữ bó hương đang cháy trong tay. Mario nói đùa: Một vườn cảnh hấp dẫn đấy chứ, phải không cô? Chúng ta chơi trò gì với họ bây giờ đâỳ? Anh đưa tay tháo một dương vật gỗ kích tấc trung bình khỏi một cành cây, nói: Tôi không biết làm như vậy có là phạm thánh hay không, nhưng tôi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện dịch Truyện ngậm cặc
Lối đi nào cho em - Tác giả Ngọc Linh
Phần 30 Ngọc ở bên kia thì đã được một tên khác đè ngửa ra mà đút con cặc vào bên trong cái lỗ lồn mà nhấp thật mạnh mấy cái. Những tiếng nhấm man dại vang lên vô cùng to. Tôi không ngờ Ngọc lại dâm đãng mà ưỡn mình lên thích thú lắm. Có thể nói Ngọc không khác gì một diễn viên phim sex thực thụ ở Nhật Bản cả. Những tiếng rên mỗi lúc một to hơn. Bên kia hai người phụ nữ lại phải chổng mông lên cho một số thằng lâu la đệ tử vào mà địt. Những tiếng rú man dại của những thằng đó càng làm tôi thích: Địt... mẹ... sao mà sướng thế nhỉ... đã quá... lồn bót thật đấy... ôm hết cả con cặc lên rồi đây này... thích quá... đi mấ thôi... không ngờ lại sướng như vậy... đã quá... ui thích... thế không biết nữa. Những tiếng pạch pạch do da thịt va đập vào nhau vang lên thật to. Không lâu sau thì Nga cũng không thể nào chịu được nữa, khẽ gồng mình lên, miết cái mu lồn lên hẳn cái gốc cặc của tôi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Sex bú cặc Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện phá trinh Truyện sex bú lồn
Thần điêu tinh truyền
Phần 30 Sau khi trói Tiểu Long Nữ thật chắc, Bố Hòa đem nàng đặt trên một gốc cây, sau đó dùng vỏ đao cùng thân đao luân phiên đánh vào những chỗ kín kiều nộn của nàng, phát thành tiếng vang vọng trong rừng cây. Từ hạ thân truyền đến từng trận khoái cảm khiến Tiểu Long Nữ cảm thấy thoải mái không nói nên lời. Tiểu Long Nữ công lực bất phàm, những công phu ngoài da này đối với nàng mà nói hoàn toàn có thể chế ngự, nhưng trên nhục huyệt truyền lại khoái cảm trí mạng không thể tránh né, Bố Hòa thấy Tiểu Long Nữ có vẻ không hề thống khổ càng xuất lực đánh thật mạnh, khiến cho tay mình cũng thấy đau nhức mới thôi. Tiểu Long Nữ cũng thở hổn hển, nàng không nói gì, nhưng nhục huyệt không ngừng xuất ra dâm thủy đã nói rõ nàng hưng phấn đến mức nào. Bố Hòa biết Tiểu Long Nữ sắp đạt cao trào, hắn cũng hưng phấn ôm lấy Tiểu Long Nữ đem nhục bổng cắm vào trong lỗ đít của nàng, nhanh chóng ôm lấy thân thể nàng mà trừu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ tập thể Truyện dâm hiệp Truyện dâm Trung Quốc Truyện ngoại tình

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi