Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Ỷ thiên đồ long ký » Phần 19

Ỷ thiên đồ long ký

Phần 19

Người con gái từ từ quay lại. Dưới ánh ráng của nắng chiều, một khuôn mặt sắc nước khuynh thành, kiều diễm tuyệt trần dần dần hiện ra. Mặt nàng trắng tinh như tờ giấy, đượm vẻ xanh xao của một người ít ra ngoài nắng. Nổi bật trên bộ mặt trắng xanh thiên thần đó – khiến người ta có thể nhìn thấy cả những mạch máu gân xanh dưới làn da trắng mịn– là một bộ lông mày lá liễu đen đậm và một cặp môi chúm chím đỏ hồng. Phi Phượng mặt mũi xinh đẹp mê hồn như vậy mà lại có một con mắt lạnh lùng, lãnh cảm, xa cách, diệu vợi.

Bảo Bảo hớn hở chạy tới gần Phi Phượng rồi cầm lấy tay nàng, giọng run run:
– Phượng… Bấy lâu nay không thấy em tới… Anh nhớ em muốn rũ người…

Phi Phượng để mặc cho Bảo Bảo nắm lấy tay mình, đưa tia mắt lạnh như sương lên nhìn vào mắt của chàng. Thấy nàng vẫn không nói một lời, Bảo Bảo liền bóp lấy bàn tay trắng tinh, trong suốt của nàng mà nói như rên lên:
– Trời ơi, em yêu, sao em không chịu hiểu lòng anh gì hết, Phượng? Lần cuối cùng gặp em đến giờ, lúc nào anh cũng khắc khoải, chờ đợi. Ngày đêm mong nhớ, ăn không ngon, ngủ không đủ. Năm thê bẩy thiếp kia, anh đâu có màng. Thế mà em cứ đến rồi đi, chập chờn ma ảnh…

Phi Phượng vẫn im lặng, cặp mắt sâu ẩn của nàng vẫn gắn chặt lên khuôn mặt khôi ngô của Bảo Bảo. Nàng nhìn chàng như muốn thu hết khuôn mặt chàng vào đáy mắt. Bảo Bảo đưa bàn tay trắng ngần của nàng lên mũi hít hà một lúc rồi đặt môi lên mà hôn lấy hôn để lên bàn tay búp măng đó. Thấy Phi Phượng để yên cho mình hôn hít như vậy, Bảo Bảo liền choàng tay ra mà ôm trọn lấy con người thon gọn, nhỏ bé của nàng vào thân hình vặm vỡ, cao lớn của mình. Chàng siết lấy cái thân thể trắng trẻo, mềm ấm trong tay mà nói khe khẽ:
– Tại sao em không muốn gần gũi luôn với anh vậy? Mấy tháng trước, khi anh vâng lệnh cha anh cầm binh dẹp loạn ở vùng Trung Châu, bỗng dưng em xuất hiện, cho anh biết thế nào là tình yêu cuộc đời. Nhưng rồi anh chỉ đưọc biết tên em, Phi Phượng, mà thôi. Rồi em lại đi mất, không biết tới nơi nào. Sau đó vài lần nữa, chúng ta cũng chỉ gần nhau có vài giờ… Bây giờ, em lại trở về với anh… Anh van em đó, em ở luôn với anh đi nhé.

Phi Phượng dúi mặt mình vào lồng ngực cứng rắn của Bảo Bảo mà lắc đầu nhè nhẹ. Bảo Bảo liền nói như nài nỉ:
– Nếu vậy thì em ở lại với anh cho hết đêm nay nhe em.
Phi Phượng đẩy người Bảo Bảo ra, nhìn ngay vào đôi mắt van xin của chàng một hồi rồi mím cặp môi hồng lại. Khuôn mặt trắng xanh mê hồn với con mắt lạnh căm xa cách lại lắc qua lắc lại một cái nữa. Bảo Bảo thấy thế thì thở ra một hơi dài, buồn nản…

Bất chợt Phi Phượng đưa tay lên ôm lấy đầu chàng kéo xuống rối mở miệng ra mà hôn lên môi chàng một cách say đắm. Mắt nàng nhắm nghiền, cặp môi hồng hé mở, cái lưỡi đưa ra, sục sạo. Bảo Bảo cũng há miệng ra, đè chặt môi mình lên môi Phi Phượng, đón nhận cái lưỡi mềm dịu, ấm áp, ướt sũng đang lùa vào miệng chàng. Chàng ngậm lấy cái lưỡi ướt át đó, nút nhè nhẹ rồi để mặc cho nó uốn éo trong mồm mình. Cánh mũi của Phi Phượng phập phồng, dồn dập, phà hơi thở thơm tho lên trên mặt chàng. Bảo Bảo mở miệng to hơn để thu hút tất cả những luồng hơi thoát ra từ lồng ngực nàng. Chàng bú mạnh lên đôi môi xinh mộng, mút chặt lấy cái lưỡi ấm ướt, nút cho hết nước miếng trong miệng nàng, tưởng chừng cho tới khi sạch khô. Hai cặp môi dính chặt vào nhau. Hai cái lưỡi đùa vào miệng nhau. Bảo Bảo và Phi Phượng nút lấy lưỡi nhau, trao đổi hơi ấm và sự ẩm ướt qua cái miệng của nhau. Hai cái lưỡi cuốn chặt vào nhau cũng như hai thân người dính cứng vào nhau vậy…
Bảo Bảo đưa tay xuống, xoa nhẹ lên bộ ngực no tròn của Phi Phượng. Giữa cái bầu ngực mềm mại bỗng nổi lên một cái đầu vú bắt đầu cương sừng, từ từ săn cứng lên. Bảo Bảo liền bóp mạnh tay mình thêm. Trong cái mềm mại của cặp vú, chàng cảm nhận rõ ràng cái cục u của cái núm vú, đâm vào lòng bàn tay mình, như một cái gai, làm chàng đê mê, liên tục chà sát lên bộ vú bây giờ đã căng cứng của nàng. Ðược xoa bóp trên vùng nhậy cảm, Phi Phương rên lên. Miệng của nàng vẫn dính cứng vào miệng của Bảo Bảo nên tiếng rên rỉ thoát lên từ miệng nàng rồi vang dội trong miệng chàng, trở thành tiếng ú ớ, ậm ừ, rậm rật. Tiếng rên khoang khoảng của Phi Phượng nghe như tiếng mời mọc mê li qua tai chàng, Bảo Bảo liền cầm vạt áo của nàng mà kéo ra. Tức thì một bộ ngực tròn lẵn, trắng tinh hiện ra trước mắt chàng. Bảo Bảo không dằn lòng được, phải kêu lên một tiếng sửng sốt. Chưa bao giờ chàng lại thấy một bộ ngực trắng toát như vậy, với hai bầu vú trơn sữa, điểm bởi hai cái đầu vú đỏ hồng. Khoảng ngực của Phi Phượng trắng tinh như tuyết, tương phản hoàn toàn với cái áo đen mun mà nàng đang mặc, khiến hai cái vú trắng bóc nổi bật lên, vun ra, mời mọc. Không chờ đợi gì thêm nữa, Bảo Bảo liền nhẹ nhàng dìu thân hình ẻo lả của Phi Phượng xuống giường. Hai tấm thân hừng hực lửa sống trải dài trên mặt đệm. Vừa nằm xuống là Phi Phượng đã ưỡn người lên, vung bộ ngực nõn nà ra. Như bị nam châm hút, Bảo Bảo cúi xuống khoảng da thịt trắng trinh mê người đó, há miệng ra mà ngậm lấy một bên vú của nàng, một tay thì lơn mơn xoa bóp bên vú kia.

Vừa được bú, vừa được xoa, Phi Phượng ôm cứng lấy chàng. Hai mắt nàng nhắm lại, hành mi cong buông xuống, lim dim hưởng thụ, cặp mày lá liễu nhíu lại, cong lên. Từ đầu tiên đến giờ lúc nào nàng cũng lặng im, xa cách, không hề nói lên một câu nào, nhưng trong hoàn cảnh đam mê cùng cực như vậy, nàng không thể cầm giữ sự im lặng được nữa. Từ đôi môi đỏ thắm hình trái tim thoát ra môt câu nói lẳng lơ khiêu gợi khiến bất cứ một thằng đàn ông con trai nào trên cõi trần đời này, bất luận già trẻ hay lớn bé, khi nghe thấy thì đều cả thẩy đứng tim mà chết ngất, nhất là câu đó lại được thốt lên từ đáy lòng của một người con gái sắc nước hương trời đang trong cơn mê bạo, dâm nứng. Câu đầu tiên mà Phi Phượng mở miệng rên lên là:
– Anh Bảo… Anh… Ðụ em đi…

*
* *

Vô Kỵ được quần chúng Minh giáo lo lắng tận tình, đưa chàng dưỡng thương trong một căn phòng rộng lớn chỉ dàng riêng cho thượng khách. Mỗi ngày Dương Tiêu, Thiên Chính, Nhất Tiếu các người đều nằm trên cáng phái người khiêng đến mà thăm hỏi bệnh tình của chàng. Nhờ thần công hỗ trợ và tài trị thương độc đáo, chỉ trong vòng một tuần lễ là Vô Kỹ đã khỏi hẳn rồi. Vết thương do Chỉ Nhược dùng Ỷ Thiên kiếm đâm vào bên ngực trái của chàng bây giờ đã đóng thành thẹo trông như một con sâu róm giữa người!
Trong thời gian đó, Vô Kỵ đem chuyện trong hầm đá kể cho mọi người nghe. Chàng liền đưa tấm da dê có di ngôn của Dương Phá Thiên cùng bản chép của Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp trả lại cho Dương Tiêu. Khi nghe kể xong rồi, mọi người đồng thanh xin chàng chấp nhiệm ngôi giáo chủ Minh giáo. Vô Kỵ nhất định không chịu. Theo di chúc của Dương Phá Thiên thì chức giáo chủ phải do Tạ Tốn nắm giữ chứ đâu phải của chàng? Mọi người liền nài nỉ, viện cớ là bây giờ Tạ Tốn không có mặt, ngoài chàng ra, không ai có đủ tài đức để mà lên được ngôi giáo chủ cả. Vả lại, nếu chàng không nhận thì Minh giáo lại trở nên như là rắn không đầu, không ai nghe lời ai, hành động suồng sã, rồi lại trở về tình trạng như trước mà thôi. Công lao tài sức của Vô Kỵ quên mạng mình bỏ ra để cứu giúp bao che cho Minh giáo rồi cũng chỉ như công cốc, chẳng có ích gì hết. Thấy mọi người nài nỉ quá, nhất là Thiên Chính, với tư cách của ông ngoại hết lời khuyên bảo chàng, nên chàng đành phải chấp nhận. Nghe tin đó, quần chúng Minh giáo từ trên xuống dưới ai cũng vui mừng hớn hở. Bây giờ Minh giáo đã có giáo chủ, mà người đó lại tài đức như Vô Kỵ thì tương lai của Minh giáo sẽ phất lên, rạng rỡ muôn phần.

Ngoài Thiên Chính thì không bị Viên Chân ám hại, Vô Kỵ thấy Dương Tiêu, Nhất Tiếu các người vẻ mặt đều xanh mướt. Chàng bèn lên tiếng hỏi han thì ai cũng bảo là mình không sao, nhưng Vô Kỵ biết là Nhất Âm chỉ của Viên Chân lợi hại vô cùng, mọi người chỉ chối quanh vì họ không muốn bận tâm đến chàng mà thôi. Chàng bèn nhất định dùng Cửu Dương chân khí mà chữa cho mọi người. Mới đầu họ còn từ chối, nhưng sau Vô Kỵ phải đem quyền làm giáo chủ ra bắt mọi người nghe theo lời mình. Hằng ngày, tuần tự mỗi người, Vô Kỵ đều chữa cho họ khỏi bệnh hết. Cái tật hút máu người của Vi Nhất Tiếu cững được chữa giảm đi hơn một nửa, mỗi lần lên cơn, y có thể chống cự được, không phải uống máu tươi nữa.

Sau đó Vô Kỵ bèn đem chuyện Linh Nhi ra mà hỏi Vi Nhất Tiếu. Y cho chàng biết là hai đứa đệ tử của y là Vu Nhị Hô và Vút Tam La đều bị Viên Chân hạ độc thủ, giết cả rồi. Còn Linh Nhi thì đi đâu biệt tích, không biết sống chết ra sao. Vô Kỵ nghe xong, bồi hồi cảm xúc. Linh Nhi nhí nhảnh, xông xáo mà lại chung thủy, đa tình, làm sao chàng quên cho được? Nàng mang vết sẹo trên vú do chàng cắn nên lúc nào cũng thương nhớ đến Vô Kỵ, bây giờ cũng vậy, tuy chàng không mang một vết sẹo nào trên người do nàng gây ra, nhưng chàng lại tưởng nhớ đến Linh Nhi da diết, vô vàn. Hai người đã từng trải qua biết bao nhiêu ngày chung đụng khắng khít, ân ái mặn nồng, buồn vui lẫn lộn. Nàng là người đầu tiên đã đem tới cho chàng một niềm vui chân thật, một cơn sướng khoái đam mê sau bao nhiêu năm tịch cốc trong thung lũng. Linh Nhi đang ở đâu? số phận của nàng như thế nào? cuộc đời giang hồ dong duổi, ba đào sôi nổi, sẽ đưa nàng tới chốn nao? Vô Kỵ thở dài, nghĩ ngợi lan man… bao nhiêu kỉ niệm chồng chất, ngất ngư… Sau đó, chàng bèn hạ lệnh cho cho các người Minh giáo khắp nơi phải tìm cho ra tung tích của nàng. Nếu nàng còn sống thì nhất định chàng phải tìm tới mà gặp mặt mới thôi.

Rồi chợt nhớ tới Tiểu Siêu, Vô Kỵ liền gọi nàng tới rồi nhờ Bất Hối gỡ sợi dây xích ra. Nhưng Bất Hối không thể tìm ra được chìa khóa vì nó đã bị mất cắp trong lúc bọn Cái Bang lục lọi phòng nàng. Chàng bèn thử vận nôị lực bứt đứt sợi dây, nhưng nó dai cứng vô cùng, không sao kéo đứt được, đó là vì nó được đặc chế bởi một thứ kim loại đặc biệt của xứ Tây Vực, dao kiếm chém cũng không xẩy. Chàng liền an ủi Tiểu Siêu, đợi lúc thuận tiện, chàng sẽ hỏi mượn Ỷ Thiên kiếm của phái Nga Mi để chém đứt sợi xích. Tiểu Siêu mỉm cười, tạ ơn, rồi nói; “Cháu đã đeo sợi dây này đã lâu, quen rồi, đi qua lại nghe loảng xoảng cũng vui tai!”.

Bất Hối thấy Tiểu Siêu tự dưng trở thành một tuyệt sắc giai nhân như vậy thì lạnh lùng nhìn nàng mà nói:
– Ta đoán có sai đâu. Quả nhiên ngươi giả bộ hình tướng, lẻn vào nhấp nhổm trong nhà ta chắc là có mưu toan gì đây.

Tiểu Siêu chỉ cúi mặt xuống, không trả lời. Vô Kỵ thấy Bất Hối dè bỉu Tiểu Siêu như vậy thì lấy làm tội nghiệp. Chàng quay qua nói với Dương Tiêu:
– Tôi muốn Tiểu Siêu ở lại đây cho tôi có người giúp đỡ, bầu bạn. Dương tả sứ nghĩ sao?

Dương Tiêu nghe chàng hỏi thì y nhíu mày lại mà nói:
– Thưa giáo chủ, dĩ nhiên giáo chủ cũng đang cần có người hầu hạ. Nhưng Tiểu Siêu trẻ người, tay chân không được lanh lẹ, thuộc hạ chỉ sợ giáo chủ không vừa ý…

Vô Kỵ biết hai cha con Dương Tiêu, vì một lí do nào đó mà chàng không hiểu, vẫn còn nghi kỵ, e dè Tiểu Siêu lắm. Chàng đang phân vân, ngẫm nghĩ thì Dương Tiêu biết ngay ý tưởng của Vô Kỵ. Ông không dám trái ý chàng nên vội nói liền:
– Tuy nhiên Tiểu Siêu lại chăm chỉ, dễ bảo. Tốt lắm, ngày mai Tiểu Siêu qua đây mà hầu hạ giáo chủ đi.
Tiểu Siêu nghe nói cả mừng, lòng vui sướng vô kể, quì xuống lạy tạ Vô Kỵ và Dương Tiêu…

Minh giáo sau một thời gian sóng gió, bây giờ mới yên ổn. Vô Kỵ, Dương Tiêu các người ngồi bàn lại, thấy tình hình Minh giáo lúc trước điêu đứng cũng vì một tay Thành Khôn mà ra. Ai nấy đều căm tức. Nay Thành Khôn đã gia nhập Thiếu Lâm với tăng hiệu là Viên Chân. Vô Kỵ các người bèn nhất định lên chùa Thiếu lâm mà hỏi tội tên ác tặc này. Khi Dương Tiêu ngỏ ý muốn làm lễ nhậm chức giáo chủ của chàng thì Vô Kỵ bèn nói là nên hoãn lại, đợi khi thanh toán xong vụ Viên Chân rồi hãy lựa ngày lành tháng tốt mà làm lễ cũng không muộn. Còn một việc nữa là chàng muốn đi tới Băng Hỏa đảo để đón Tạ Tốn về. Ai nấy đều đồng ý.
Hôm sau Vô Kỵ liền dẫn dắt quần hào Minh giáo gồm có Dương Tiêu, Thiên Chính, Nhất Tiếu, và các người trong Ngũ Hành Kì để lên Thiếu Lâm vấn tội. Mọi người còn lại, trong đó có Bất Hối và Tiểu Siêu, đưa tiễn chàng ba dặm đường. Bất Hối cầm tay Dương Tiêu ngần ngừ, không muốn rời. Nàng cất tiếng hỏi Vô Kỵ:
– Thưa giáo chủ, chùa Thiếu Lâm nổi tiếng mấy trăm năm nay, chắc phải là đẹp lắm. Vậy mà em chưa tới đó bao giờ.
Vô Kỵ mỉm cười, biết nàng muốn đi theo mình, liền trả lời:
– Hồi nhỏ tôi có lên đó rồi. Ngôi chùa đó quả thật là to lớn, hùng vĩ. Nếu cô muốn đi cho biết thì cô tháp tùng theo chúng tôi cũng được, không sao.

Bất Hối cả mừng, quì xuống tạ ơn.

Vô Kỵ liền quay sang Tiểu Siêu mà nói:
– Tiểu Siêu, cô nên quay về là hơn. Chuyến đi này lành dữ không biết ra sao. Cô ở lại Quang Minh đỉnh là tốt nhất.
Tiểu Siêu nghe nói thế thì rầu rĩ, định mở miệng van xin chàng, nhưng vì trước mặt mọi người, nàng mang phận tôi tớ, không dám cãi lời giáo chủ nên chỉ cúi mặt nghe lời, nước mắt tuôn rơi lã chã. Sau đó, nàng thở dài đứng nhìn bóng của Vô Kỵ , theo dõi cho đến lúc người chàng nhỏ dần, mất hút đi sau những cồn cát chập chùng, lòng buồn rười rượi, tâm tình trống vắng, hai con mắt xanh mơ tràn đầy ngấn lệ…

Tối hôm đó, ngay giữa sa mạc, quần hùng Minh giáo kéo vải căng lều tạm nghỉ. Ðến nửa đêm, Vô Kỵ chợt giật mình tỉnh giấc. Giữa đêm khuya im lạnh, có tiếng lích kích loang xoang vang lên. Tiếng kêu còn xa lắm, nhưng Vô Kỵ có thần công hãn hữu, đã nghe nó vọng tới rồi. Chàng ngẫm nghĩ một tí rồi lẳng lặng mặc quần áo mà đi luôn về hướng tây. Ði được một chốc, Vô Kỵ đã thấy từ xa, dưới ánh trăng vắng lặng, có một dáng người lủi thủi một mình, mặt nhìn xuống đất mà đi giữa bãi cát bao la, lang thang trong bóng tối lạnh căm của vùng sa mạc. Thấy cảnh người độc hành cô đơn cúi đầu âm thầm lặng lẽ đi trong đêm lạnh thanh vắng như vậy, lòng Vô Kỵ se lại, chàng vội chạy bay tới. Người nọ nghe tiếng chân, thì ngửng mặt lên. Khi thấy Vô Kỵ hiện ra dưới bóng trăng thì người đó liền nhẩy xổ vào lòng chàng mà oà lên khóc nức nở. Vô Kỵ ôm lấy tấm thân mảnh mai, mềm dịu mà nói khẽ:
– Tiểu Siêu… Tiểu Siêu… Sao cô lại khổ thân như vậy…
Tiểu Siêu nước mắt chan hòa, khóc lên trong tiếng nấc:
– Thưa giáo chủ… Giáo chủ ở đâu thì cháu ở đó… Cháu… không thể xa giáo chủ được…

Vô Kỵ biết Tiểu Siêu cha mẹ đã mất, lại gặp cảnh nghi kị của Dương Tiêu, bây giờ chỉ còn có mình là người thân. Có lẽ trên đời này, chàng là người duy nhất mà Tiểu Siêu có thể yên vui gần gũi mà thôi. Chàng cúi xuống hôn lên cặp mắt nhạt nhòa nước mắt mà thều thào:
– Ðược rồi… Nín đi nào… Cô đi với tôi… Tôi hứa là tôi sẽ không rời xa cô đâu… Ðừng khóc nữa…

Rồi chàng đặt môi mình lên trên tóc nàng mà nói:
– Từ nay về sau, cô đừng hành động bừa bãi nữa nhé… Cô đi một mình lỡ gặp ác tặc hay mãnh thú… Cô nhỏ bé yếu đuối như vậy làm sao chống cự cho nổi…

Tiểu Siêu ngước đôi mắt ngây thơ, mơ mộng, vẫn còn long lanh nước mắt nhìn ngay vào mặt của Vô Kỵ. Nàng liền nở một nụ cười, trên má hiện lên hai núm đồng tiền. Không biết là vì nàng vui sướng vì đang nằm trong lòng Vô Kỵ hay là vì câu nói của chàng, cho là nàng nhỏ bé yếu đuối, không tự vệ được trước nghịch cảnh? Vô Kỵ làm sao mà biết được với mức độ võ công chân thực của Tiểu Siêu, dẫu cho có năm con mãng thú hay mười tên ác tạc thì cũng chẳng có thể tới gần được người nàng, đừng nói chi tới đụng chạm vào người nàng.

Thấy Tiểu Siêu đưa mắt ngó mình một cách say mê như vậy, Vô Kỵ liền nhìn kĩ vào đôi mắt xanh lơ, thu hút của nàng mà lòng cảm thấy hồi họp. Sâu thẳm trong đáy mắt của Tiểu Siêu, chàng thấy nhấp nhoáng những vì sao, phản ảnh bầu trời bao la, lấp lánh trên sa mạc. Những vì sao trong đáy mắt đó, long lanh nhẩy múa, vui mừng sung sướng, y hệt như lòng dạ người nào đó đã có diễm phúc trời cho mà mang được đôi mắt mộng mơ tuyệt vời đến như vậy…

*
* *

Vương Bảo Bảo hăm hở cầm con cặc to lớn, sừng cứng của mình mà đặt lên lỗ lồn ướt đẫm của Phi Phượng. Nàng nín thở, chờ đợi. Bảo Bảo mím môi, đẩy mạnh tới một phát. Phi Phượng nấc lên một cái, cong người lên đón nhận. Con cặc đã đi sâu vào lỗ lồn một cách ngon ru rồi. Sau đó là một cuộc giao hoan liên tu bất tận, tán mẩn mê đời. Bảo Bảo nằm trên dộng con cặc xuống liên tiếp. Phi Phượng nằm dưới dạng chân ra hẩy mông lên không ngừng. Chàng thì sung sướng đê mê vì con cặc của mình bị bóp xiết bởi một cái âm đạo bé nhỏ. Nàng thì run rẩy mất hồn vì lồn của mình bị nong rộng, căng ra bởi một cái dương vật to bản. Cả hai đều rên rỉ:
– Chết em… hừ, hừ… anh Bảo… chết… hừ hừ…
– Trời ơi… ah, ah… em Phượng… trời… a, a…

Sau một chập dập dồn với nhau, Phi Phương ôm chặt lấy bờ vai nở rộng của Bảo Bảo mà thì thào:
– Anh Bảo… làm tới đi… cái mà em thích đó…

Bảo Bảo nghe vậy liền nhấc tấm thân nhỏ bé của nàng mà đứng lên, cẩn thận không cho cặc mình tuột ra khỏi lồn nàng. Chàng đứng thẳng lên, choàng tay qua ôm cứng lấy cái lưng ong. Còn Phi Phượng thì vòng hai cánh tay nuột nà mà bấu vào cổ chàng, quặp hai chân qua hông Bảo Bảo, đu trên người chàng. Hai người lại tiếp tục đụ nhau, trong tư thế đứng. Bảo Bảo vừa nắc cặc tới, vừa kéo mông nàng lại, cho cặc đâm sâu. Phi Phượng vừa nhún nhẩy trên người chàng, vừa xiết chặt hai chân ỡ hai bên hông chàng lại, cho lồn thêm đầy ắp. Hai người đứng làm tình một cach hung hãn, tiếng da thịt chạm vào nhau bành bạch vang lên khắp phòng. Cứ như vậy, cảnh đụ đứng diễn ra tới gần nửa tiếng đồng hồ. Thế mới biết là Bảo Bảo quả là một hung thần, mạnh khỏe phi thường. Chàng vừa dập nắc dữ tợn vừa đeo lấy cả người hùng hục của Phi Phượng mà vẫn không ra vẻ mệt mỏi mà chậm đi tốc độ đụ đéo. Trái lại, Phi Phượng thì nhẩy xốc đã lắm, mồ hôi tiết ra nhễ nhại khắp người. Nàng ham mê xác dục, cái miệng chúm chím môi hồng xuýt xoa, nói toạc ra lòng mình:
– Trời ơi, anh Bảo… Bây giờ anh có biết là tại sao em cứ phải tìm tới anh không? …Chỉ có anh mới có thể làm cho em hoàn toàn thỏa mãn như vậy…

Nói xong, nàng liền ôm kéo đầu Bảo Bảo tới mà gắn chặt môi mình lên môi chàng, vừa nút lưỡi, vừa đu xiết trên người chàng mà đụ chàng, tưởng như không còn biết trời trăng mây nước gì nữa…

Một lát sau, Bảo Bảo bồng Phi Phượng đi tới giữa phòng, dựa lưng nàng vào cột nhà rồi giữ lấy hai bắp đùi trắng phau của nàng, dạng ra mà đứng thẳng người vận sức dộng cặc vào lồn nàng. Sức dộng của con cặc mạnh đến nỗi Phi Phượng phải kêu lên:
– Hự… Hự… Ôi chao… Hự… Hự… Chết em, anh Bảo… Hự… Hự… Trời ơi…

Rồi như để con cặc của Bảo Bảo đâm sâu thêm vào lồn mình, Phi Phượng từ từ dơ hai chân lên cao, cao nữa cho tới lúc nó nằm luôn trên hai vai của Bảo Bảo. Người của nàng bây giờ cong lại như hình chữ V, bị ép chặt giựa cái cột nhà và tướng người đô con của chàng. Bảo Bảo đưa hai tay lên cao, nắm lấy hai cổ chân của nàng trên vai mình mà dập cu thật mạnh vào lồn nàng. Mỗi cú nắc vũ bão là một tiếng kêu sung sướng:
– Em Phượng… Em Phượng… Em Phượng…

Phi Phượng níu chặt lấy cổ chàng, thở không ra hơi. Nửa tiếng sau, nàng xuất khí, đạt tới tột đỉnh.
Bảo Bảo thấy nàng hổn hển ôm cổ mình, thân người rã rượi ra thì nói nhỏ bên tai nàng:
– Em ra rồi hả em… Bây giờ đến phiên anh nghe…

Nói xong chàng đứng dạng chân ra mà đụ mạnh vào lồn nàng, tưởng chừng như xuyên thủng người ngọc. Chàng ép sát người Phi Phượng vào cột nhà mà đâm, khiến người nàng bị kẹp lại, dập lại làm hai, hai chân của nàng vắt cao lên vai chàng mà cũng chạm luôn tới vai nàng luôn nữa. Bảo Bảo ôm chặt lấy lưng nàng, đứng thẳng lưng mà hẩy mông lên dập cặc vào lồn nàng, mỗi cái nắc hung bạo là hai chân nàng bung lên cao, đầu gối của nàng đập mạnh vào vai nàng. Chỉ một tí sau là chàng phóng tinh, xịt khí tràn đầy trong người Phi Phượng. Sau cuộc làm tình vũ bão, mê tơi, Bảo Bảo nhẹ nhàng bồng Phi Phương đặt xuống giường. Hai người ôm nhau mà thở dốc…

Nằm im quấn quít với nhau một lát, Bảo Bảo hôn lên cái cổ trắng ngần mà nói:
– Em Phượng à, hôm nay anh đã thu hồi hết các môn phái rồi đó. Kế hoạch của anh đã thành tựu hoàn toàn. Các bang hội, mà Cái Bang là đứng đầu, do em phụ giúp, cũng đã nằm trong tay anh. Bây giờ…

Phi Phượng chợt lấy tay lên bịt lấy miệng Bảo Bảo:
– Anh Bảo, em không muống nghe nữa. Việc em giúp anh, em đã thấy e ngại, không phải với lòng mình rồi…
Bảo Bảo nói giọng có vẻ bực tức:
– Em Phượng, anh yêu em nên em muốn cái gì anh cũng chìu em hết. Anh muốn em làm vợ anh. Thế mà em nào có nhận gì đâu. Còn nếu mà em có yêu anh thì những việc em giúp anh, đáng lẽ em phải vui sướng chứ. Vì cớ lẽ gì mà em lại hoang mang, chạnh lòng như vậy?

Phi Phượng đưa bàn tay trắng bóc mà vuốt lên má Bảo Bảo:
– Em là Hán, anh là Mông, gần gũi với nhau đã là không nên. Tình nghĩa vợ chồng coi như là chuyện không tưởng. Còn chuyện Cái Bang, bây giờ em mới thấy đó không những là trái đạo giang hồ mà còn là buôn dân bán nước. Anh đừng nhắc tới nữa.

Bảo Bảo ngồi lên nhăn đôi mày võ tướng:
– Những việc em làm là thuận dân, giúp nước. Sao em lại nói vậy? Nhưng thôi được, chúng ta không nói tới nữa. Việc bình định giang hồ, anh sẽ nhờ người khác làm cho xong. Anh sẽ xin phụ thân cho anh cầm binh dẹp loạn trở lại. Anh sẽ trở lại Trung Châu mà tìm kiếm em ra cho bằng được.
Phi Phượng đứng lên, sửa lại nếp áo, nhìn Bảo Bảo với con mắt xa xôi:
– Anh vẫn không chịu hiểu lòng em. Anh có biết tại sao em cứ phải thỉnh thoảng đến tìm anh một cách lén lút, không dám cho ai biết hay không?

Bảo Bảo nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng toát đến mê hồn đó mà mím môi nói lớn:
– Anh không biết! Anh chỉ thấy là anh bị em coi như là một thằng đĩ đực, có một con cu to lớn và một sức làm tình dẻo dai. Ðúng thế, dưới mắt em, anh chỉ là một tên dâm thần. Em chỉ đến với anh khi em muốn được thỏa mãn tình dục mà thôi…

Phi Phượng dương đôi mày lá liễu lên mà nhìn Bảo Bảo một cách vừa ngạc nhiên, vừa tức giận. Khuôn mặt trắng tinh của nàng bây giờ lại tái xanh đi. Ðôi môi hồng hé mở như muốn nói đôi lời biện bạch nhưng lời nói không thể thoát ra khỏi miệng. Câu nói của chàng phải chăng có phần nào sự thật? Nàng bỗng đưa tay trắnh nuột ra mà tát Bảo Bảo một cái thật mạnh nghe đến “bốp” một tiếng. Trên má chàng liền hiện lên năm ngón tay đỏ tím, sưng vù.

Bảo Bảo cố nhịn đau, đứng lên mà ôm lấy nàng:
– Phượng… Em Phượng…

Nhưng Phi Phượng đã đẩy người chàng ra. Không thấy chân của nàng di động gì hết mà người nàng đã băng băng lướt ra khỏi phòng. Khi tới ngoài sân, hai chân của nàng không nhún nhẩy gì hết mà người nàng đã bắn lên cao như một cái pháo thăng thiên. Bảo Bảo vội vàng chạy ra nhìn lên thì chỉ thấy người Phi Phượng đang bay lơ lửng trên không, đằng vân giá võ, phóng đi vun vút nơi xa, trong một phút chốc đã mất dạng.
Tài khinh công của Phi Phượng quả là hiếm có trên đời. Có lẽ nổi tiếng như Vi Nhất Tiếu cũng không sao sánh bằng.

*
* *

Vô Kỵ và quần hùng Minh giáo tiếp tục thẳng tiến tới hướng núi Thiếu Thất, nơi tọa lạc của chùa Thiếu Lâm. Hôm đó trời trưa nắng, mọi người dừng nghỉ dưới dãy dương liễu rậm mát. Bỗng nhiên từ đằng xa có một nhóm kỵ mã phóng đến. Nhóm đó gồm sáu người, năm người thì mặc đồ đi săn, lưng đeo cung tên. Năm tên đó mặt mày hùng tráng, một tên râu xồm, một tên trọc đầu, một tên phương phi, một tên hung dữ, một tên to lớn. Ba tên đi đầu, hai tên đi cuối, chúng cưỡi ngựa trước sau như bảo vệ một người ở giữa. Người đó là một nàng con gái, đội mũ da, mặc áo chẽn, mặt mũi xinh đẹp, rực rỡ, tinh anh.

Tên kỵ mã râu xồm dẫn đầu nhóm phóng ngựa tới, tay cầm một lá cờ phất phơ. Ở giữa lá cờ là một chữ “Triệu” to lớn, bóng lọng…

Quần hùng Minh giáo thấy người con gái họ Triệu cùng năm tên kỵ mã phóng ngựa đến thì đều đưa mắt lên theo dõi. Sáu người đó tói gần chỗ Vô Kỵ đang ngồi khoảng bẩy tám thước thì dừng lại, họ xuống ngựa rồi cũng dừng chân nghỉ mát dưới dạng dương liễu. Ðoàn người Minh giáo có khoảng trên dưới vài trăm người, thanh thế uy mãnh như thế mà sáu người của Triệu cô nương vẫn lờ tít đi, không thèm để ý tới, thản nhiên coi như họ không có mặt vậy.

Năm tên mặc đồ săn sau đó hầu hạ cô con gái rất cẩn thận. Ðứa thì giữ ngựa, đứa thì lau dọn, đứa thì dâng nước, hành động rất là cung kính với nàng họ Triệu. Lúc đó mọi người mới nhìn kĩ tới dung nhan của Triệu cô nương. Nàng ta mày ngài mắt phượng, dáng điệu đài các, đẹp đẽ muôn phần. Ðặc biệt là nàng có một cái miệng rất là xinh, cặp môi mím lại, hai mép cong cong, đưa lên, trông như đang cười, nhưng không phải vậy, thành ra khuôn mặt nàng tuy rất nghiêm nghị, trang trọng mà lại có vẻ tươi vui, hòa nhã. Người nàng toát ra một vẻ kiêu kỳ, hống hách, khiến ai cũng cũng phải e dè trưóc mặt nàng, đồng thời lại có vẻ thu hút, thân thiện, khiến ai cũng muốn tới gần mà hỏi chuyện làm quen. Nhưng rõ ràng là không ai có thể tự tiện buông lời tán tỉnh, thả lời bỡn cợt với một người có dáng phong lưu như nàng vậy.

Khác với năm tên đi săn, nàng không mang cung tên, nhưng lưng lại đeo một cây kiếm tréo trên vai. Vô Kỵ nhìn thấy cây kiếm sau lưng nàng thì chàng sửng sốt, ngạc nhiên vô cùng. Rành rành hai chữ Ỷ Thiên hiện trên cán kiếm khiến quần hùng lẳng lặng nhìn nhau, ánh mắt như thầm hỏi không hiểu tại sao cây kiếm lừng danh của phái Nga Mi đó lại nằm trên lưng của một thiếu nữ lạ mặt, quyền quí và xinh đẹp như vậy. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mặt nàng, nhưng thiếu nữ vẫn thản nhiên đưa bàn tay thon cầm chén nước lên miệng mà uống, mắt nhìn thẳng, tay không rung, nước không sánh, ra vẻ ung dung tự tại. Vô Kỵ thắc mắc, cầm lòng không đậu, định lên tiếng hỏi, nhưng rồi thấy mặt nàng trang nghiêm, xa cách, không nhìn tới ai thì lại lấy làm ngại. Sau đó chàng lại thầm nghĩ là chưa chắc đó là Ỷ Thiên kiếm thật. Tuy chàng đã có dịp cầm Ỷ Thiên kiếm trong tay rồi, và cây kiếm trên người Triệu cô nuơng kia quả thật có giống kiếm Ỷ Thiên lắm, nhưng chàng vẫn không quả quyết tin tưởng vì trên đời này có nhiều chuyện quỉ quái, lộng giả thành chân, không thể lường được.

Ngay lúc đó, từ đằng xa có một toán quan binh nhà Nguyên kéo tới. Bọn chúng dữ tợn, hung tàn, phi ngựa rầm rầm, có tiếng kêu than khóc lóc xen lẫn với tiếng vó câu dồn dập. Khi chúng tới gần thì tức thì mọi người ai nấy đều tức giận. Bọn lính Mông Cổ chắc mới đi cướp bóc ở đâu về. Có đứa thì say sưa, cầm bình nốc rượu mà nói năng lè nhè. Có đứa hung hăng, quát tháo, kéo theo thường dân làm tù binh, phần lớn đều đi chân không, xưng vù, phải chạy theo ngựa, nhiều người dập té bị chúng kéo theo xềnh xệch. Có đứa cầm roi, liên tục la mắng, quất vút vào đám người bị bắt theo, có đàn ông lẫn đàn bà, con gái. Thật ra sau gần một trăm năm thống trị Trung Hoa, người Mông Cổ của nhà Nguyên vẫn đàn áp người Hán, coi nguời Hán là thấp hèn, hạ cấp, đè ép và đánh đập không ngừng, tiếng ta thán và uất hận vang lên khắp nước, khiến dân chúng nổi loạn, anh hùng vùng lên cách mạng khắp nơi. Những người thuộc Minh giáo như Hàn Sơn Ðồng, Chu Nguyên Chương, Từ Ðạt… cũng khởi động dấy binh, mưu toan lật đổ nhà Nguyên, đánh đuổi người Mông Cổ, dành lại đất đai cho người Hán. Chu Nguyên Chương sau này thành công là nhờ công lao của người trong Minh giáo rất nhiều, lên ngôi hoàng đế, khai sáng nhà Minh, lấy đó làm quốc hiệu là vì vậy.

Lúc đó, cầm đầu đám quân Mông Cổ là ba tên cưỡi ngựa đi đầu, mỗi tên ôm một nàng con gái trẻ đẹp, quần áo tả tơi, trần truồng thân thể. Một tên mặt sẹo một tay cầm đao khua lên không mà hô hò, một tay bóp chặt, vần võ lấy ngực vú của nàng con gái nằm ngang trên lòng hắn. Cô nàng mặc quần mà không mặc áo, nửa người trần trụi, để lộ gò vú trắng bạch với núm vú đỏ hồng, mặt mày bơ phờ, hốc hác. Còn tên thứ nhì mắt sếch thì ôm một cô gái trần truồng trong người. Một tay của hắn thì nắm lấy vú của nàng ta mà xiết đến trắng dã, một tay kia thì háng đút thẳng vô lỗ lồn nàng mà thọc ra thọc vô một cách mạnh bạo. Tóc tai cô gái rối loạn, hai mắt sưng đỏ vì than khóc đã nhiều, trong khi hắn ta thì xí xa xí xô, há miệng cuời hô hố. Còn tên thư ba râu ria thì tay đè lên lưng của một cô gái trần truồng đang ôm cổ ngựa, hắn ngồi đằng sau, quần hắn trễ xuống, con cặc của hắn thì đang đút sâu, mất hút sau đít của nàng. Hắn nhún nhẩy theo nhịp ngựa khiến con cặc của hắn thốc vô lồn nàng một cách liên tục. Mặt nàng con gái nhăn nhó, đau đớn, ôm chặt lấy cổ ngựa, có lẽ là vì sợ té mà cũng có thể là vì đang cam chịu những cú đụ dồn dập vào lồn. Ba tên Mông Cổ vừa cưỡi ngựa, vừa ôm gái, vừa hành lạc một cách dễ dàng, tài tình y hệt như là đang giở đủ trò dâm dật trên giường vậy.

Ðó là vì người Mông Cổ vốn có tài cưỡi ngựa. Tổ tiên của họ thuộc giống dân du mục, cho đến thời Thành Cát Tư Hãn, dong duổi trên đồng cỏ ngày đêm, lúc xưa thì cưỡi ngựa chăn cừu, lúc sau thì phi ngựa viễn chinh, sống trên lưng ngựa, ăn uống ngủ nghỉ không rời yên, là chuyện thường. Với tài cưỡi ngựa tinh diệu và tính hung dữ tàn bạo, dân tộc Mông Cổ đã thôn tính gần nửa quả địa cầu, tung hoành ngang dọc, reo rắc kinh hoàng khắp nơi. Quân Mông Cổ đi tới đâu là tàn phá, giết chóc tới đó. Ai nghe tới là bở vía, bỏ làng quê tháo thân lánh hủi.

Chỉ có đúng một nước duy nhất trên thế giới là đã đẩy lui giặc Mông Cổ, đánh bại quân Nguyên, giữ vững bờ cõi mà thôi. Ðó là nước Việt Nam nhỏ bé nhưng quật cường. Bọn Mông Cổ đã bị thua một lần, sau đó đem binh đánh nước Việt một lần nữa nhưng rồi cũng đại bại luôn. Dưới tài cầm quân của Hưng Ðạo Vương Trần Quốc Tuấn, bọn chúng bị thua bét tĩ, lúc đó chúng mới biết được tài danh của con rồng cháu tiên ở nước Việt Nam. Do đó mà có bài ca ngợi chiến công của Trần Hưng Ðạo:

Trần Quốc Tuấn, muôn đời dân Việt lưu luyến
Trần Quốc Tuấn, hai lần phá tan giặc Nguyên
Bạch Ðằng, Van Kiếp tạc ghi quí danh
Ðấy tinh hoa đất Việt kết thành
Ta nguyện theo chân đấng anh hùng
Quyết chiến đấu hi sinh bảo vệ quê hương
Xây đài vinh quang, xây xương cùng máu
Việt Nam vạn tuế! Thiên thu huy hoàng.

(Trần Quốc Tuấn, bài hát của thầy dạy âm nhạc Thiên Phụng ở trường Nguyễn Du, trước đó là trường Trần Lục)

Lúc đó, trước cảnh tượng tàn nhẫn và dâm ô như vậy, quần hùng Minh giáo mọi người đều phẫn nộ. Ai nấy chỉ chờ Vô Kỵ hạ lệnh là ra tay chém giết đám quân Nguyên liền. Bỗng nhiên Triệu cô nương nói lên:
– Nhất Tử, mi ra nói với bọn quan quân kia là phải thả dân chúng ra ngay. Giữa thanh thiên bạch nhật mà chúng làm bậy bạ như vậy thật không ra thể thống gì cả.

Tên Nhất Tử râu xồm liền bước ra chận đầu đám quân mà nói lớn:
– Các ngươi có nghe cô nương ta nói chưa! Hãy trả dân chúng về nhà họ ngay!

Ba tên Mông Cổ cầm đầu dừng ngựa rồi dương con mắt thao láo lên mà nhìn Nhất Tử. Hắn ta mặc thường phục mà lại có vẻ cô thế nên chúng nó cười khẩy, coi không ra gì, rồi đưa mắt qua nàng cô gái họ Triệu. Thấy nàng dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường, ba tên liền cả cười. Chúng tưởng nàng thuộc một gia đình nào đó giàu có trong vùng nên chúng không kiêng kị gì nữa, bèn buông lời chọc ghẹo.

Tên mặt sẹo vừa nhéo vú nàng thiều nữ nằm trong lòng y vừa chỉ ngọn đao vào Triệu cô nương mà quát lên, giọng điệu thô tục:
– Con đĩ ngựa kia, mi là cái thớ gì mà đòi ra lệnh với chúng ta. Khôn hồn thì mau theo chúng ta, chổng mông cho chúng ta cưỡi, ngày đêm sẽ được hưởng sung sướng.

Tên thứ hai mắt sếch vỗ tay đôm đốp, rồi đưa tay vỗ vào mông nàng con gái trần truồng đang ngồi trên ngựa với hắn mà phụ họa theo, giọng điệu đểu giả:
– Ha, ha, Bất Ha Khả Tư, mi nói đúng đó, ta đang cần đổi ngựa mới đây. Còn con mặt đẹp, mắt dâm, miệng đĩ kia, mau mau cởi quần áo bò lên đây, dạng chân ra thế chỗ nàng này. Nãy giờ ta móc lồn con này chán rồi, cần lỗ mới!
Tên thứ ba râu rậm thì nhổm đít, rút cặc đầy lông lá ra khỏi lồn của người con gái mà hắn đang đụ rồi chĩa thẳng vào người Triệu cô nương mà cười hi hí, giọng điệu dâm dục:
– Này con nhỏ mặt trắng đít thon, mình dây chắc lỗ nhỏ! Coi nè, cu ta tuy lớn nhưng ta biết cách đụ không làm nàng đau đâu. Cứ hỏi con này tất biết. Ta đụ nó cả buổi nay mà nó có kêu la gì đâu. Nàng đi với ta, về làm vợ, ta hứa sẽ khoáy đục vào người nàng ngày đêm, hai ta dính lẹo, nàng sẽ sướng khoái nhất đời.

Bọn quân lính theo sau nghe chúng nói thế thì cả bọn đều cười ầm lên. Nhiều đứa còn châm chế thêm vài câu tục tĩu, khó nghe rồi chúng cùng ôm bụng, há miệng cười lăn.
Bị chọc ghẹo một cách suồng sã như vậy mà mặt của Triệu cô nương vẫn lạnh lùng, không biến sắc. Nàng chỉ nhìn qua năm tên thợ săn tùy tùng mà bỉu môi ra, hai mép cong lên, hạ lệnh môt câu sắc gọn, đanh thép:
– Ngũ Nhân Tài Tử, không để một tên nào sống sót!

Nàng vừa nói dứt câu thì tiếng cung tên năm tên Tài Tử đã vang lên vun vút khiến năm sáu tên quân Nguyên ngã lăn xuống ngựa chết tốt. Bọn chúng kinh hãi, tức giận, phóng ngựa xáp tới. Nhưng chỉ đi được vài bước là chúng bị trúng tên, ngã xuống như xung rụng. Tài bắn cung của Ngũ Nhân Tài Tử quả là thần sầu, chúng bắn tên như là dùng nỏ liên châu, mũi tên cứ bắn ra liên tục, cứ mỗi mũi tên là một tên Mông Cổ bị bỏ mạng, chẳng mấy chốc đã giết hơn già nửa quân số.

Ba tên cầm đầu thấy thế thì vội đẩy mấy nàng con gái rơi xuống ngựa rồi phi tới vung đao lên chém xuống người cô gái họ Triệu. Nàng ta chờ cho ba ngọn đao phóng tới rồi rút thanh kiếm sau lưng ra mà đỡ. “Soẹt, soẹt, soẹt!” ba tiếng, đao của chúng đã bị thanh kiếm cắt ngang ngọt sớt. Ba tên hoảng kinh, biết gặp phải vũ khí sắc bén trong tay kình địch, chúng bèn quay đầu ngựa mà bỏ chạy. Cô gái họ Triệu liền đưa tay ra mà lia một phát. Ỷ Thiên kiếm của nàng phớt qua người chúng, đi qua ba cái cần cổ êm ru như cắt vào miếng tàu hũ vậy. Ba cái đầu đứt ra, lăn lông lốc dưới đất rồi nhưng ba cái thân người không đầu vẫn còn ngồi trên lưng ngựa phóng đi. Con ngựa không biết là người cưỡi đã bỏ mạng, vẫn tiếp tục phi vó cồm cộp, mang theo cái xác không đầu, cứ ngồi lắc lư trên yên, máu từ cổ không ngừng phun lên tung toé, có vòi. Quần hùng thấy thế thì lấy làm kinh hãi.

Lấy đầu của ba tên Mông Cổ xong, Triệu cô nương không nói không rằng, phóng mình lên ngựa, ra roi bỏ đi ngay. Vô Kỵ bèn vội vã lớn tiếng gọi:
– Cô nương! Cô nương cho tôi hỏi đôi lời…

Nhưng nàng ta làm như không nghe thấy, trước con mắt ngơ ngác của mọi người, tiếp tục cưỡi ngựa đi mất. Năm tên Tài Tử lúc đó cũng đã giết sạch đám quân Nguyên, vội vàng phóng ngựa đi theo. Một đứa còn liệng lại một túi bạc cho đám dân bị ức hiếp. Sự việc xẩy ra mau lẹ, hành động giết người một cách nhanh chóng, không nương tay của sáu người đó thật là kinh khủng, người thường chăc chắn không thể làm được. Nhất là nàng họ Triệu, trẻ tuổi xinh đẹp thế kia mà hành động bá đạo, hạ lệnh giết người thẳng thừng, ra tay hớt đầu chớp nhoáng, thật là khiếp đảm. Từ đầu đến cuối, thủy chung nàng vẫn không để ý, hay lét mắt tới quần hùng Minh giáo đến một lần.

Vô Kỵ và nhóm Minh giáo tiến tới an ủi, giúp đỡ đám dân cho họ trở về nguyên quán. Sau đó mọi người không ngớt bàn tán về cô con gái họ Triệu xinh đẹp đó. Một nhân vật thanh thế và lợi hại như vậy mà không ai biết một tí gì về thân thế của nàng ta cả. Rõ ràng là Triệu cô nương thuộc gia đình quyền quí, có thể là có danh tiếng hay chức phẩm cao lớn trong triều đình – nàng không phải là họ Triệu đó hay sao? Nhưng hành động giết quân giặc, cứu giúp dân lành làm mọi người ai cũng ngạc nhiên và khâm phục chỉ muốn gặp lại nàng một lần nữa. Riêng Vô Kỵ thì chàng phân vân và hoang mang vô cùng. Nhìn nàng họ Triệu trẻ người sử dụng thanh Ỷ Thiên kiếm sắc bén để lấy đầu ba tên Mông Cổ một cách dễ dàng, chàng chắc chắn đó là thanh Ỷ Thiên kiếm thật rồi, không phải là đồ giả đâu. Vì vậy mà chàng thắc mắc không hiểu ngọn ngành ra sao. Nàng ta bỏ đi một cách nhanh chóng khiến chàng không có cơ hội tra hỏi, chẳng làm sao giải đáp được bao nhiêu nghi vấn trong đầu về phái Nga Mi và nàng Chu Chỉ Nhược…

Chiều hôm đó, mọi người đang rong ruổi trên con đường cái quan thì đã thấy tên Tam Tử, một trong Ngũ Nhân Tài Tử của Triệu cô nương đang đứng chờ ở bên đường. Hắn ta bước tới vòng tay thưa với Vô Kỵ:
– Thưa đại nhân, cô nương chúng tôi có lời mời đại nhân cùng các vị kia tối nay ghé chơi, mạn đàm. Xin đại nhân nhận lời, như vậy cô nương chúng tôi sẽ vui mừng, lấy làm vạn hạnh mà đón rước đại nhân.

Vô Kỵ nghe thế thì lấy làm ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó chàng cũng cảm thấy vui mừng vì sẽ có cơ hội mà tái ngộ người đẹp với hành tung kì bí đó. Tuy vậy, chàng vẫn đưa mắt nhìn Dương Tiêu, Thiên Chính mấy người như hỏi ý. Khi thấy mọi người đều có vẻ hồ hỡi thì chàng liền nhận lời ngay. Tên Tam Tử hớn hở nói:
– Cô nương chúng tôi sẽ tiếp đón quí vị trong một căn lều cách đây ba dặm.

Nói xong hắn nhẩy lên ngựa đi mất.

Tối đó quần hùng Minh giáo hạ trại rồi Vô Kỵ cùng Dương Tiêu, Nhất Tiếu, Thiên Chính nai nịch tươm tất đi tới nơi hẹn.

Ði tới khoảng vài dặm thì quả nhiên thấy có một căn lều to lớn, cao vút dựng lên ở giữa cánh đồng cát vàng của sa mạc. Ðứng trước lều đã có năm tên Tài Tử đứng chờ. Chúng nó tươi cười cung kính đón tiếp Vô Kỵ rồi mời chàng vào trong lều. Mọi người bước vào thì thấy căn lều rộng lớn, dưới trải thảm, trên giăng đèn, không khí ấm cúng, thanh lịch vô cùng. Lúc đó Triệu cô nương tiến tới mặt mày rạng rỡ mà đón khách. Tối nay, nàng mặc áo lụa trắng, quần nhung hồng, tóc để xoã xuống vai, trên đầu còn gắn một bông hoa nạm kim cương to lớn, trông sang trọng mà lại yểu điệu, khoan thai, tươi vui và cởi mở, khác hẳn lúc ban sáng. Triệu cô nương đon đả chào khách, tự giới thiệu:
– Tôi tên là Triệu Minh, nghe danh tiếng các vị đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt.

Vô Kỵ ngạc nhiên đưa mắt nhìn tới Triệu Minh. Trưa nay, Triêu Minh đội nón, mặc đồ chẽn trông đã xinh đẹp, bây giờ nàng diện đồ nhẹ, trang điểm phấn son trông lại càng mặn mòi, sắc nước. Hơn nữa, hành vi của nàng rất là thân thiện, đậm đà chứ không lạnh nhạt, xa vời như trước đó. Triệu Minh mặc áo mỏng, khác hẳn với những cô gái khác, thường là mình dây ngực lép, nàng có hai gò vú nhô lên, nổi phồng dưới làn áo lụa, đưa đường cong ra, trông rất khêu gợi. Triệu Minh vòng tay cười thưa, đôi môi mím lại, đuôi mép cong lên, trông thật là duyên dáng:
– Xin mời Trương giáo chủ bước vào. Hân hạnh được tiếp đón Dương tả sứ và Ưng vương. Lại còn có cả Vi Bức Vương nữa…

Mọi người nghe Triệu Minh nhìn mặt nói tên từng người vanh vách, mà mình thì không hề biết một tí gì về lai lịch của nàng ta thì lấy làm ngạc nhiên, vì thế mà mọi người lại trở nên e dè, thận trọng. Nàng tự dưng thay đổi cách cư xử như vậy, từ lạnh lùng tới thân thiện, biến chuyển không chừng, khiến mọi người đều ngấm ngầm đề phòng.

Khi đã an tọa, mỗi người một bàn rồi, không thấy tôi tớ đâu mà chỉ có bọn Ngũ Nhân Tài Tử đứng kế mỗi người khách, hầu tiếp trà rượu. Bọn chúng giữ lễ độ, không ai mang khí giới to lớn trên người, nhưng đứa nào cũng giắt bên hông một con dao nhỏ, ra điều sẵn sàng bảo vệ chủ nhân của chúng, nếu cần. Sau đó, Triệu Minh ngồi bàn chủ, mặt tươi cười, đưa bàn tay trắng như ngọc nâng chén lên mời khách:
– Tôi nghe Minh giáo bây giờ mới có tân giáo chủ, nay xin cung mừng.

Nói xong, để chứng tỏ là rượu không có chất độc, Triệu Minh uống cạn luôn chén rượu. Quần hào cũng nâng chén rượu lên rồi đưa lên môi. Nhưng Dương Tiêu các người, kinh nghiệm giang hồ đầy mình, thấy hành vi của Triệu Minh mờ ảo, bất định, lại có vẻ đóng kịch, rõ ràng là có toan tính chuyện gì đây, nên chỉ đưa rượu lên môi mà nhắp thôi chứ không dám uống. Riêng Vô Kỵ thì uống hết luôn chén rượu, không e dè gì cả. Triệu Minh biết thế nhưng nàng vẫn lờ đi mà nói:
– Anh hùng trong Minh giáo thật là đông đảo. Vi Bức vương với tài khinh công nổi tiếng khiến Diệt Tuyệt su thái của phái Nga Mi phải dưới cơ, Hân Ưng vương với nội lực hùng hậu khiến Hà Thái Xung của phái Côn Luân phải bở viá, Dương tả sứ đứng đầu tứ Hộ Pháp vương thì tất phải có võ công kinh hồn.

Rồi nàng liếc nhìn tới Vô Kỵ mà cười:
– Còn Trương giáo chủ thì áp đảo quần hùng trên Quang Minh đỉnh. Tôi rất khâm phục. Có phải chăng là nhờ giáo chủ có học qua hai môn Cửu Dương thần công và Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp?

Vô Kỵ ngạc nhiên thầm nghĩ, “Con nhỏ này trông còn trẻ vậy mà đàm luận võ công các người thao thao, trôi chẩy. Sao chuyện gì nó cũng biết vậy?” Chàng thấy Triệu Minh nheo mắt nhìn mình như đang chờ câu trả lời thì mỉm cười mà nói:
– Tôi vô tài bất tướng, chỉ có cơ may tình cờ mà hợc được hai môn đó mà thôi.

Triêu Minh mím môi lại, “hừ” lên một tiếng rồi nàng lại cong môi lên hỏi thêm:
– Thế còn “Nhất Ðiểm Ðoạt Hồn Thủ”? Chẳng lẽ giáo chủ cũng vô tình mà học được luôn môn này hay sao?
Vô Kỵ nhíu mày trả lời:
– Tôi chưa bao giờ nghe nói tới môn đó cả.
Triệu Minh bĩu môi nói:
– Bộ giáo chủ cũng chối luôn là trong Minh giáo không có ai biết sủ dụng độc thủ đó à?
Thấy Vô Kỵ ngớ ngẩn, chưa biết trả lời ra sao thì Dương Tiêu đã đỡ lời:
– “Nhất Ðiểm Ðoạt Hồn Thủ” là một tuyệt nghệ của Kim Hoa Ngân Diệp ở vùng biển đông hải ngoại, còn Minh giáo chúng tôi ở vùng Tây Vực sa mạc nắng cháy, làm sao mà có liên quan gì tới gia đình đó được? Chẳng hay Triệu cô nương hỏi vậy chắc có ý gì?
Triệu Minh nói:
– Tôi có một thằng người ở bị thiệt mạng vì độc thủ đó. Xét ra các đại môn phái không ai biết sử dụng cả nên tôi chỉ thắc mắc, trộm nghĩ là Minh giáo có thể biết ai là hung thủ mà thôi. Nay các vị đã chối biến thì thôi tôi không thèm nhắc đến nữa.

Nghe Triệu Minh nói tới các đại môn phái, Vô Kỵ liền hỏi:
– Tôi cũng có một thắc mắc muốn hỏi Triệu cô nương. Ỷ Thiêm kiếm vốn dĩ là thần vật của phái Nga Mi, không biết tại sao bây giờ lại nằm trong tay của cô nương như vậy?
Triệu Minh chu miệng ra cãi:
– Ai nói Ỷ Thiên kiếm thuộc về phái Nga Mi? Thật ra Ỷ Thiên kiếm là bảo vật lâu đời của gia đình tôi, đã bị mất cắp mấy năm trước bởi quân gian manh, vô lại. Nay nó đã trở về với chủ cũ, như vậy không mừng lắm ru?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Ỷ thiên đồ long ký
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 06/07/2016 16:22 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Tâm sự của dì
Một lát dì kêu ỏm tỏi: mày bú và nghịch dai quá, tao tháo mồ hôi hết trơn. Ngưng lại ngay để tao thở cái đã. Tôi nhả miệng và lơi tay, chao ôi, hai vú dì to ngồn ngộn làm tôi choáng váng. Tôi bảo dì: sao vú dì càng nghịch càng bú càng lớn tợn, y như được thoa bởi thứ thuốc làm vú to lên vậy. Dì hứ hứ nhìn tôi, lắc lắc cái lưng làm hai vú rung rung như chong chóng. Dì khề khà kể tội: vú đàn bà để làm hương làm hoa ngắm thôi, còn mày đè mày vặt như thế thì đến sắt cũng phải bung nữa là da thịt người. Tôi trầm ngâm nhìn không chớp dì, bà lại nạt: mày làm tao sợ như mày chực hiếp tao đến nơi. Dì nói mà hai ngón chân cái dì ngoe nguẩy như chị dế cái trong hang đang gù anh dế đực. Cái quần mỏng tang của dì lất phất gò cái đống ụ ở giữa háng lên, tôi nuốt nước miếng ực ực, dì vội khép hai đùi lại ké né. Tôi nói dửng dưng như chẳng chú...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Truyện loạn luân
Thiếu gia ăn chơi
Ôm chặt Lệ vào lòng tôi cũng cảm nhận được sự co bóp chầm chậm của cái lỗ lồn lểntên thân cặc của tôi. Nước nhờn của Lệ cũng dần dần mà chảy ra dọc theo con cặc, tôi cũng khẽ đẩy con cặc của mình lên cao một chút cho nó đi vào sâu bên trong. Được một lúc thì Lệ bảo tôi Nào bây giờ thì anh lên trên nhé được không, em thích anh chủ động như thế với em cơ Được rồi thế em ngồi dậy đi để anh làm cho ! Lệ khẽ ngồi dậy mà nhấc cái lồn của mình ra khỏi con cặc của tôi rồi nằm xuống mà dạng cái chân của mình ra. Tôi khẽ ngồi dậy quỳ xuống cầm con cặc để đúng cái lỗ lồn mà chầm chậm đút vào, những cảm giác ấm áp đến khó tả. Khi con cặc của tôi đã chui được vào bên trong thì Lệ cũng hơi đẩy cái mu lồn của mình lên mà nói Ấn …nữa.. vào bên trong đi anh …như vậy em sướng.. sướng không thế nào chịu được nữa rồi đây này.. đã...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác địt vợ Cho người yêu đụ với người khác Địt cave Đụ em gái Đụ tập thể Đụ tay ba Đụ vợ bạn Truyện học sinh Truyện loạn luân Truyện phá trinh
Đụ chị thằng bạn
Đêm nay, vì quá yêu thương Lợi, vì quá ngưỡng mộ người tình mới có 16 tuổi nên không những giấu giếm Lợi mà trái lại, chị Dung đón nhận hết tất cả những gì Lợi ban tặng cho chị. HÌnh như cơ thể chị Dung đã đạt đến mức độ cực khoái rồi nên chị cứ ôm siết lấy người Lợi mà rên rĩ không ngừng. 30 phút, một khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng dài nhưng cũng đủ để cho chị Dung và Lợi cho nhau hết những gì mình có trên cõi đời đa đoan có lắm hạnh phúc lẫn đắng cay. Chẳng khác gì bị vọp bẻ, bỗng nhiên Lợi phủ phục nằm im re trên người chị Dung trong khi đó, ở phía dưới, con cu nó vẫn cứ quyết chiến quyết thắng trong âm đạo và hai hòn dái nó vẫn xăng tròn hùng dũng gác hai bên cửa mình chị Dung. Đầu con cu Lợi bỗng nhiên giựt giựt liên hồi và xối xả bắn vào sâu tận tử cung chị Dung những tia tinh dịch trắng đục như nước cơm và nhơn nhớt như keo. Có lẽ vì quá...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện phá trinh

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi