Bạn đang đọc truyện sex tại trang web http://truyendam.org
Đọc truyện sex ở đây sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Thông báo: Truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 74

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 74

Lúc tinh thần quần chúng sục sôi, Thường Nhạc đi xuống, nhiệt tình bắt tay với Lưu Chấn Hám, kích động nói:

– Cảnh sát Lưu, rất cảm ơn ngài! Chính là vì có loại cảnh sát mẫu mực như ngài tồn tại nên mới khiến cho những người đóng thuế như chúng tôi thấy được hy vọng của tổ quốc, tương lai của dân tộc. Lúc này, xin cho phép tôi thành thật nói tiếng cảm ơn với ngài!

– Không thể nói như vậy, ngài nói quá lời rồi, đây đều là điều mà cảnh sát nhân dân chúng tôi nên làm!

Lưu Chấn Hám rất phối hợp với Thường Nhạc tiến hành một cảnh “cảnh dân giao lưu”, hoàn toàn gạt đám người Ngô Thu Thanh sang một bên.

Sắc mặt Ngô Thu Thanh trắng bệch đến dọa người, sau khi nhìn đám người xung quanh bộ dạng muốn bạo động đến phát điên, anh ta nhịn xuống, cắn chặt răng, phi nhanh ra khỏi cửa, trước khi đi vẫn không quên quẳng lại một câu ngoan thoại:

– Thường Nhạc, chúng ta còn gặp lại!

Thường Nhạc đầy sát khí nhìn Ngô Thu Thanh, âm trầm nói:

– Đúng vậy, cảnh sát Ngô, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau… Lần sau gặp mặt, ngài chưa chắc có được may mắn nghênh ngang đi ra ngoài trước mặt bản thiếu gia như này đâu!

Vừa ra khỏi cửa, Ngô Thu Thanh không để ý đến chiếc xe có máy nghe trộm của mình bị phá hỏng, cũng không để ý đến cấp dưới, dẫn người nhanh chóng gào thét mà đi. Trong lòng anh ta không ngừng tức giận hỏi:

– Làm sao hắn biết mình đang ghi âm? Làm sao hắn biết chiếc xe kia là chiếc xe có gắn thiết bị nghe trộm?

Sắc mặt xanh mét nhìn vài tên cấp dưới của Thường Nhạc đang bận việc bên cạnh chiếc xe, nói là đang giúp đỡ, nhưng Ngô Thu Thanh biết, thiết bị nghe trộm khẳng định đã bị phá nát bét, căn bản không còn bấy kỳ giá trị gì.

Đột nhiên nện mạnh một quyền lên mui xe, Ngô Thu Thanh gầm lên:

– Thằng khốn kiếp chết tiệt, tao sẽ ày bị phán tử hình, tao thề!

Bọn thuộc hạ không rõ nội tình hoảng sợ nhìn Ngô Thu Thanh, thầm nghĩ thủ trưởng của mình chắc là điên rồi.

Thường Nhạc cũng từ từ đi tới cửa nhìn xe của đám người Ngô Thu Thanh đi xa, khóe miệng lộ ra ý cười ác nghiệt. Giống như đi tản bộ, hắn không chút để ý đi bộ trên đường, từng bước từng bước đi.

Toàn bộ clup lại trở nên náo nhiệt, mọi người nên làm gì thì làm cái đó, một hang động đầy cảnh xa hoa đồi trụy.

Lưu Chấn Hám để đám cớm cảnh giới lui ra, một mình đứng ở cửa nhìn bóng lưng Thường Nhạc.

Huyết Hổ tiến đến vỗ vỗ vai gã, nhếch miệng cười nói:

– Cảnh sát Lưu, có muốn vào trong uống một chén không?

– A? Anh Hổ, lần này thì anh không đúng rồi, sao có thể đột nhiên cắt ngang việc tôi thưởng thức nghệ thuật chứ?

Lưu Chấn Hám hồi phục tinh thần, buồn bực oán giận nói.

– Thưởng thức nghệ thuật?

Huyết Hổ trợn tròn mắt.

– Tố chất, thiếu gia nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài lăn lộn nhất định phải có tố chất! Anh nhìn bộ dáng chuyên chú của tôi đi, đương nhiên là đang thưởng thức nghệ thuật rồi…

Lưu Chấn Hám hù cho Huyết Hổ sửng sốt, sau đó làm vẻ vui sướng nói:

– Anh không thấy tôi đang chiêm ngưỡng bóng lưng vĩ đại của thiếu gia anh vĩ sao? Ôi, quá đẹp trai rồi, tôi chưa từng gặp qua người đàn ông nào xuất sắc như vậy, ngay cả cái bóng cũng có cá tính đến thế.

Huyết Hổ trừng lớn đôi mắt trâu, thiếu chút thì ngất đi.

Ông trời dường như mắc phải bệnh tiền liệt tuyến, liên tục đi tiểu nên trời đột nhiên nổi mưa.

Mỗi khi trời mưa Thường Nhạc đều sẽ nhớ tới Nam Cung Huân Y, đây cũng không phải loại chuyện khiến người ta buồn nôn trong các tiểu thuyết ngôn tình, mà là giữa hai người từng có ước định. Đi trong mưa, bóng dáng Thường Nhạc thoạt nhìn có một loại cô đơn nói không nên lời, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là, hắn không hề che ô nhưng trên người lại không hề bị mưa làm ướt.

Mưa to tầm tã, Thường Nhạc không mục đích đi trên đường, trên đỉnh đầu là chất khí dày mà người ngoài nhìn không thấy, mưa bụi phất phới không có nửa giọt rơi vào người hắn.

Giống như đã sắp xếp với nhau, một cái ô hoa, một người phụ nữ, hấp dẫn ánh mắt Thường Nhạc.

Thường Nhạc từ từ đi sát vào, trốn phía dưới cái ô kia, duỗi tay vịn chặt vào eo người phụ nữ, lạnh nhạt nói:

– Tiểu thư, mưa lớn quá, mượn chiếc ô dùng một lát, nếu không ngại thì có thể dùng chung chiếc ô này.

Đây đương nhiên chỉ là cái cớ.

Người phụ nữ không nói gì, cũng không phản kháng, chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái.

Thường Nhạc lúc này mới nhìn rõ dung mạo của cô, trái tim lập tức giật lên, giống như động tâm khi gặp được đồ sưu tầm.

Cô gái này tuổi rất trẻ, có khuôn mặt sắc sảo rắn rỏi, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, tóc ngắn giống con trai, bên vành tai phải có đeo một chiếc bông tai nhỏ, ngoài điểm đó ra thì không có thêm chút dấu vết của son phấn nào.

Nhưng chiếc áo khoác Prada đen thanh lịch đến cực hạn lại bao hàm theo sự phô trương làm lộ ra bộ ngực hùng vĩ lại làm kẻ khác tuyệt đối không thể hiểu lầm giới tính của cô.

Càng không phải nói chiếc quần tây bao lấy đồ lót tơ tằm bên trong, đôi chân đẹp gần như là hoàn mỹ được trang bị một đôi giày da đen mũi nhọn, có thể nghĩ đến người bất hạnh nào đó nếu bị đạp ột cước, thì cảm thụ nhất định không được tốt cho lắm.

Thần sắc của cô gái này, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đá cho người khác một cái.

Thường Nhạc cười cười, nhìn thẳng đôi mắt đẹp của cô nói:

– Tội gì phải dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, cô không đồng ý có thể nói một tiếng.

– Tôi không nói không đồng ý.

Cô nàng kia lạnh lùng đáp một câu, câu nói đơn giản này lại mơ hồ có loại khí thế mà người có thói quen ra lệnh mới có thể nói chuyện với giọng điệu này.

– Ồ, vậy chúng ta đi thôi.

Thường Nhạc tiếp tục đỡ lấy eo nhỏ của cô, hai người giống như đôi tình nhân ân ái đã lâu, từ từ bước đi.

– Khó khăn tìm mọi cách đểu hiểu được tình yêu

Biển tình biến trời xanh gặp gió lạnh

Chỉ có thể bay về chân trời xa xăm mới có thể tương phùng

Tiếng gió Tiêu Tiêu thê khóc trong mưa

Biển người trôi nổi trăn trở cũng là mộng

Tình thâm vĩnh viên tương truyền tới khoảng không muôn đời

Khi sương tuyết nhẹ thổi, chỉ mong hoa cũng đỏ tươi

Không sợ mưa bụi mơ hồ trên đường đi

A a a a a ~~ gửi tương tư trong mưa gió

A a a a a ~~ gửi cuồng dại trong mưa

Thường Nhạc vừa đi vừa cảm xúc trào dâng hát một bài hát cũ, cả người vô cùng quyến rũ, hai người dần đi vào trong một hẻm nhỏ âm u. Bình thường, ngõ nhỏ như vậy thích hợp để giết người phóng hỏa hoặc cưỡng dâm, nhưng bất ngờ chính là, Thường Nhạc không hề động thủ mà cô gái kia lại gây rối trước.

Cô chợt xoay người ôm cổ Thường Nhạc, động tác thuần thục này chuyên nghiệp y như vô số cô em quyến rũ, chỉ là… tay phải vuốt ve hai má Thường Nhạc, còn tay trái thì lại lén lút ấn lên huyệt thái dương của hắn…

Thường Nhạc lật tay giữ cổ tay cô nàng, tay kia thì nhân cơ hội nỗ lực sờ soạng lên cặp mông đầy đặn sung mãn của cô, cười lạnh nói:

– Tổ trưởng Diệp, cô cũng quá nóng lòng rồi?

Cô gái kia không biết dùng thủ pháp gì, không ngờ lại như cá chạch nhanh chóng tránh qua, né được trói buộc của Thờng Nhạc, lui về sau hai bước. Trên người phóng xuất ra hơi thở như ngọn lửa, mưa bụi dừng trên người cô lập tức “tư tư” biến thành hơi nước mà bốc hơi.

Móa ơi!

Thường Nhạc thầm mắng một câu, cô bé này lợi hại vậy, không ngờ lại là người dị năng C – 5, cấp bậc cùng mình đấy, rất mẹ nó vô nghĩa rồi!

Trong lòng cô gái kia còn kinh ngạc hơn cả Thường Nhạc, sau khi cảm nhận được rõ ràng thực lực của Thường Nhạc không hề kém mình, toàn bộ kế hoạch của cô đều trở nên rối loạn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thường Nhạc, hai người đối diện trong mưa.

Thường Nhạc đột nhiên nở nụ cười:

– Cảnh sát Diệp, Tổ trưởng Diệp Hoàng, tội gì chứ, bị tôi vạch trần thân phận cũng không cần phải tức giận như vậy chứ? Không phải cô đi theo tôi trước sao, tôi chỉ là thấy cô vất vả như vậy mới phối hợp cùng một chút thôi mà. Ôi, vì sao người tốt bụng khéo hiểu lòng như tôi lại luôn không được báo đáp tốt chứ…

Diệp Hoàng cười nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm Thường Nhạc, cái nhìn giống như muốn nhìn xuyên thấu cơ thể hắn, thật lâu sau mới mở miệng nói:

– Sao anh biết tôi?

– Không phải chứ cảnh sát Diệp? Người có chỉ số thông minh bằng thám tử lừng danh Conan và Serlock Holmes như cô, sao lại đột nhiên hỏi vấn đề kém như vậy chứ?

Vẻ mặt của Thường Nhạc rất khoa trương, ánh mắt dừng trên bộ ngực động lòng người của Diệp Hoàng, từ từ nói:

– Nếu cô muốn biết, thì tôi nào dám không nói, nói thật luôn được khoan dung đúng không? À, là như này, tôi có mấy tên đàn em chụp trộm được mấy bức hình rất khêu gợi của cảnh sát Diệp, không chuyện gì mà chào hỏi cô trước thì thật không tốt… Nhưng, chào hỏi rồi cũng không gọi là chụp trộm được, lẽ nào không phải sao?

Lời vừa nói xong, Thường Nhạc rất chân thành nhìn Diệp Hoàng giống như giám khảo đang xét duyện mỹ nữ, nhìn Diệp Hoàng từ đầu đến chân mấy lần, ánh mắt nóng rực và dâm đãng kia khiến cả người Diệp Hoàng nổi da già, cuối cùng ánh mắt của Thường Nhạc lại dừng trên bộ ngực cô, cười xấu xa nói:

– Cảnh sát Diệp quả nhiên không hổ là hoa khôi cảnh sát, khó trách nhiều thuộc hạ của tôi chụp ảnh mát mẻ của cô như vậy, còn có mấy tên nhóc lúc đang xxx còn đem ảnh cô dán lên mặt mấy cô gái. Bây giờ nhìn thấy người thật, ngay cả tôi cũng có cách nghĩ như vậy…

– Khốn kiếp!

Mặc cho Diệp Hoàng năm lần bảy lượt khuyên bảo mình trước khi tìm được chứng cứ phạm tội của tên khốn này thì phải bình tĩnh tỉnh táo, nhưng nghe thấy những lời nói hạ lưu vô sỉ đến cực điểm này, cô cũng không nhịn nổi nữa!

Lông mày hơi giương lên, ánh mắt lạnh lùng kia của Diệp Hoàng dấy lên ánh lửa ngập trời, nhiệt độ bốn phía cao đến độ có thể nướng chín vài con heo, lúc này Diệp Hoàng động thủ. Trên thực tế, tay cô không hề chuyển động, bốn phía lại có vô số đường lửa nóng như dây thép bắn nhanh quấn quanh bay về phía Thường Nhạc!

Trong vòng xoay tròn, chiếc ô hoa rách ra bay lên, Thường Nhạc cũng bay lên như thiên ngoại phi tiên.

Long khí màu trắng trong cơ thể mãnh liệt cuộn trào ra ngoài, nhẹ nhàng hóa giải một kích khủng bố này của Diệp Hoàng, lúc này Thường Nhạc mới từ từ rơi xuống, nhìn Diệp Hoàng cười nói:

– Này, ừ, cảnh sát Diệp, không phải tôi phê bình cô, nhưng cô tùy tiện động thủ với dân chúng thấp cổ bé họng như vậy có phải có chút quá đáng không? Tuy tôi chưa chắc sẽ đánh thắng được cô, nhưng khẳng định cô cũng đánh không lại tôi… Ha ha, trời đất chứng giám, tôi chưa có trả thù nha, bằng không dựa theo tác phong làm việc của Tổ trọng án các cô, cô lại muốn tố cáo tôi đánh lén cảnh sát sao?

Diệp Hoàng tức đến nỗi thân thể mềm mại rung lên, nhưng lại không dám tiếp tục động thủ, nếu như bị người khác nhìn thấy cô vô duyên vô cớ tấn công loại “công dân tốt” như Thường Nhạc, vậy thật không dễ báo cáo công tác. Đương nhiên, nếu cô đánh thắng được Thường Nhạc mà nói, thì có thể suy xét đến việc trói trước nói sau. Trên thực tế, mục đích cô theo dõi Thường Nhạc cũng chính là vì tìm kiếm cơ hội này… Đáng tiếc là, trên người người này dường như có rất nhiều năng lượng không giống nhau, ngay cả người dị năng thiên tài cũng không nhìn ra, vì vậy cô căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhìn ánh mắt hận không thể ăn thịt người của Diệp Hoàng, Thường Nhạc lộ ra một nụ cười mê người:

– Xin cô, đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, cô sẽ yêu tôi đó…

Đi tới hai bước, Thường Nhạc kiêu ngạo đến cực điểm hướng đầu về phía Diệp Hoàng, quyến rũ thở ra một hơi, cười nói:

– Không nói chuyện? Không nói chuyện chính là ngầm thừa nhận đúng không? Đúng rồi, hẳn là cô không mang theo bút ghi âm và máy nghe trộm, vậy tôi sẽ nói cho cô một bí mật… Kỳ thật, tôi biết các cô nghe trộm điện thoại của tôi, cho nên, tôi diễn một vở kịch với Tả Thủ tiên sinh. Nếu tôi không tính sai, anh ta lúc này đã giao dịch thành công với đám bạn Thái Vân phía Nam rồi?

Tim Diệp Hoàng đập mạnh một cái, thiếu chút nữa thì ra tay bóp chết Thường Nhạc.

– Đừng nhìn tôi như vậy, là thật đó!

Nụ cười trên mặt Thường Nhạc vô cùng thuần khiết thiện lương, tuy nhiên để phòng ngừa con cọp cái có thực lực khủng bố này phát uy, hắn không thể ra tay, mà từ từ tàn phá tâm linh Diệp Hoàng:

– Đúng rồi, tiện hỏi một chút, cô không thật sự ngu như vậy chứ, trong điện thoại nghe thấy tôi nói ngừng giao dịch thì các cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ ngừng giao dịch? Không đâu, tôi có thể nói cho cô biết, giao dịch được tiến hành ngay trong địa điểm các cô mai phục… Cô sẽ không nói cho tôi biết rằng, lúc các cô rút lui thì vừa vặn bắt được bọn họ chứ, ôi, vậy thì thật quá bất hạnh!

Dừng một chút, Thường Nhạc lộ ra bộ dạng “khéo hiểu lòng người”, bóp bóp cổ tay thở dài, giống như cảm thấy vô cùng đáng tiếc thay cho Diệp Hoàng,

– Nếu tôi đoán không nhầm, các cô nhất định đã đến kho chuyên chở hàng hóa, đáng tiếc ở chỗ đó trừ một ngọn lửa lớn và ba cái xác chết ra thì không có gì khác? Ai, giao dịch lần này ước chừng trị giá bảy mươi triệu, cũng đủ để phán tôi chết vài lần phải không? Đáng tiếc là cô không bắt được, thật quá đáng tiếc!

Diệp Hoàng thật sự muốn cắn lưỡi tự sát, từ khi cô xuất đạo đến nay, mỗi một tên tội phạm đều bị cô dễ dàng bắt được. Nhưng hôm nay đụng phải kẻ biến thái Thường Nhạc này, cô rõ ràng cảm giác được, mình hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Hơn nữa, người này quả thực quá vô sỉ quá ác độc quá dâm đãng, nhiều lần cô cũng không nhịn được mà muốn quên đi thân phận cảnh sát của mình để liều mạng cùng hắn!

Tội phạm ở ngay trước mặt chính miệng thừa nhận tội trạng, nhưng cô lại không hề có bằng chứng để bắt hắn, đây khẳng định là sự việc bi ai nhất thế giới.

– Họ Thường kia, đừng có kiêu ngạo như vậy!

Rang nanh của Diệp Hoàng đập vào nhau kêu răng rắc, bộ dáng kia thật sự giống như là muốn cắn chết Thường Nhạc.

Thường Nhạc bật cười ha hả, dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Diệp Hoàng:

– Nếu tôi bị cô bắt ngay tại trận, vậy khẳng định sẽ không kiêu ngạo được. Nhưng bây giờ, cô xem đi, tôi vẫn đứng ở đây, là một công dân tuân thủ luật pháp, cô có thể làm gì tôi? Cho dù tôi hiện giờ rất kiêu ngạo, nhưng tôi có tư cách để kiêu ngạo, đúng không?

– Anh… anh sẽ không được chết tử tế!

Cơn tức của Diệp Hoàng quả thực đến trăm độ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chiêu, khuôn mặt xinh đẹp anh tuấn kia giống như được viết dòng chữ “lão nương liều mạng với mày”.

Rất rõ ràng, Thường Nhạc hoàn toàn không có ý liều mạng với cô ta, gập lại chiếc ô che, rất Gentleman mà đặt nó vào tay Diệp Hoàng, tràn đầy hơi thở quý tộc hành lễ, dùng giọng nói có từ tính nói:

– Cảm ơn ô của cô.

Dứt lời, Thường Nhạc nghênh ngang rời đi, đi được vài bước lại quay đầu lại, lộ ra một nụ cười mê người với Diệp Hoàng:

– Cảnh sát Diệp, nếu sau này cô cảm thấy rất nhàm chán, thì tới tìm tôi uống trà nha!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đi ở vú - Tác giả Thoong
Phần 20 Cuối cùng rồi những điều ấp úng, rào trước đón sau cũng được cô chủ nói hết ra với nhỏ. Thực ra, việc rủ nhỏ đi mua quà mừng sinh nhật cụ chỉ là cái cớ để chị em gặp riêng tư nhau thôi, chứ mục đích là cụ muốn nhờ cô chủ hỏi xem nhỏ có bằng lòng nhận làm hầu thiếp cho cụ không. Nhỏ nghĩ bụng bắt tức cười, đàn ông có những việc nhiêu khê quá đáng, già xọm rồi, có chút việc hỏi lấy làm vợ cũng không tự ý làm được, phải nhờ vả đến con cái. Nhưng cô chủ rất mực bênh vực bố: Thày em trước nay chả biết tán gái bao giờ, lấy mẹ em là cũng do gia đình sắp đặt, về ăn ở với nhau lâu dần mới quen đi. Nhỏ tủm tỉm cười, cô chủ ngăn lại hỏi cho ra lẽ. Nhỏ định kể lể các việc cụ làm tẩn mẩn như ma xó với nhỏ, nhưng nghĩ sao lại nói trệch đi: Tưởng gì, có thế mà cũng bày dềnh dang mất thì giờ. Nhỏ nhớ lại hết những lần cụ nghịch ngợm nhỏ. Mặt...
Phân loại: Truyện sex dài tập Sex bú vú Truyện bóp vú
Cô giáo Hoan
Phần 23 Thằng bé bú, liếm, cắn nút thay đổi hết vú này sang vú khác và cũng làm vậy với cái lồn, khiến cô giáo bị tấn công dồn dập nên nứng chưa hết đợt này đã nứng tới đợt khác, người co rúm lại. Có lúc thằng bé cạp lồn cô đã quá, cô phải kêu lên : ui, sao cháu bú giỏi vậy, cháu làm cô quíu thằn lằn hết trơn. Thằng bé được khen càng làm cho cô tới luôn. Hai tay cậu vê bóp hai vú và lớn tiếng biểu cô xếp đùi lại đưa cao lên phía đầu. Cô đang sướng nên làm liền, cậu dùng cằm cà lên lồn cô và chêm miệng vô cắn bú từ mu đến miếng thịt lồi bên trong, nhằn dọc theo mép lồn và hạt le khiến cô ngây ngất cả người. Cậu nhỏ không ngờ bữa nay cô giáo lại chịu chơi và hưởng ứng tận tình như vậy. Phải chăng con người ta đôi khi vì hoàn cảnh buộc phải sống khép kín lòng mình, nhưng trong tiềm thức thì luôn có những đợt sóng ngầm chỉ chực phá vỡ bờ khi có dịp. Bây...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái nứng lồn thủ dâm Đụ cô giáo
Những người đàn bà ngoại tình - Tác giả Hoàng Thị Thu Cương
Phần 34 Và dĩ nhiên, sau mấy tháng, người ta thấy những “bác Nguyệt mang bầu” rải rác khắp đó đây. Bấy giờ chẳng ai trách ai, vì nó đã thành một cái dịch, thu hút nhiều phụ nữ... Lan đang nằm “ấp” rất kỹ bé Du. Lan đụ không biết chán, đụ mải miết liên tục, mặc kệ bà Yến chịu thèm không nổi đã bò vào sát cạnh giường, trố mất nhìn cho bằng được khúc gân trắng nõn của bé Du. Lan ra hết một lần, nhưng cứ để thế đụ tiếp. Anh Lâm nằm ngửa, bà Yến ngồi trên, cho lồn vào dộng cừ. Mặt bà kê lên thành giường để chiêm ngướng “thằng cháu ngoại”. Mê man quá mà mặt bà trông khờ dại hẳn ra, Yến mong cho bé Lan “thả” bé Du sơm sớm, để bà được “tiếp thu”... Nhưng Lan đang nhập mê hồn trận. Đâu phải Lan đụ để thỏa mãn sinh lý. Mà Lan đang “ăn” một món lạ, qúy hiếm. Ăn lấy ngon chứ không lấy no. Bà Yến chờ dài cuống cổ, mãi tới 4 giờ chiều, bà tự cởi một nhẫn xoàn, cầm tay Lan đeo vào...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Sex bú cặc Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện bú ngón chân Truyện liếm đít Truyện loạn luân Truyện ngậm cặc Truyện ngoại tình Truyện sex bú lồn Truyện sex vần N

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi Truyện hentai HentaiVn