Bạn đang đọc truyện sex tại trang web http://truyendam.org
Đọc truyện sex ở đây sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Thông báo: Truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 70

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 70

– Không dám?

Thường Nhạc hí mắt, xì gà trong tay “không cẩn thận” rơi vào tay Hoàng Phiêu Nhiên, trực tiếp khiến Hoàng Phiêu Nhiên nhíu mày bị bỏng.

Sau đó, Thường Nhạc vô cùng thương tâm nói:

– Ngài đang nói dối, Cảnh sát Hoàng tôn kính, ngài thật sự quá dối trá! Không lâu trước kia trong biệt thự ngài nói như nào, chẳng lẽ không nhớ sao? Ngài nói nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, chẳng những mời hai cao thủ kia, hai cao thủ kia còn mang theo một tên siêu cấp thái độ cao thủ thiếu chút nữa lấy cả cái mạng nhỏ của tôi, bây giờ nhớ lại bản thiếu gia còn thấy hơi sợ nha…

Dừng một chút, Thường Nhạc quả nhiên lộ ra vẻ mặt nghĩ đến mà sợ, giọng điệu vô cảm nói:

– Cảnh sát Hoàng, mời cao thủ còn chưa tính, ngài còn cố ý đem tin tức tôi xuất hàng nói cho tổ trọng án, bảo bọn họ dùng thiết bị vô cùng chuyên nghiệp nghe lén động tĩnh của tôi, có phải không? Ngài muốn thu được chút chứng cứ phạm tội, muốn đưa tôi giam vào trong ngục, thậm chí còn rất đê tiện mà tính rằng, cho dù ngài không thể thành công cũng phải để tổ trọng án bắt được tôi, ngài muốn biến tôi thành kẻ thù của cảnh sát? Đúng nha, quơ được một tội phạm to gan lớn mật như tôi, ngài nhất định sẽ thăng quan tiến chức, còn có thể xả cơn tức cho em trai mình!

Hoàng Phiêu Nhiên bắt được bả vai Thường Nhạc, mồ hôi trên trán rơi như mưa, lắc đầu tiên tục:

– Không phải, không phải, nhất định là hiểu lầm, Nhạc thiếu gia, ngài nhất định hiểu lầm ở chỗ nào đó! Kỳ thật… tôi vẫn coi ngài là một người bạn có thể hợp tác, trong đầu tôi chưa bao giờ có ý niệm muốn tổn thương ngài…

Nhìn bộ dạng không hề động tâm của Thường Nhạc, Hoàng Phiêu Nhiên đem nước bẩn đổ hết lên hai kẻ đã chết:

– Là Hứa Quy Lâm và Lưu Mãnh hai kẻ tự ình là lợi hại, bọn chúng muốn kiến thức thủ đoạn của cao nhân hội Huyết Thủ, bọn chúng bức tôi đối phó với ngài! Ngài biết đấy, tôi coi ngài là bạn, kỳ thật tôi vẫn luôn ngưỡng mộ ngài!

– Ngưỡng mộ tôi?

Thường Nhạc ngẩn ngơ, lộ ra nụ cười cân nhắc.

Hoàng Phiêu Nhiên nở nụ cười, ôm bắp chân Thường Nhạc:

– Đúng vậy, tôi ngưỡng mộ ngài, ngưỡng mộ tài ba của ngài, tôi ngưỡng mộ tư thế oai hùng trên sân bóng của ngài. Tuy không được tận mắt nhìn thấy, nhưng những điều này đều là Hoàng Dật Nhiên em trai tôi chính miệng nói tôi biết. Lúc ấy tôi rất nghiêm túc phê bình nó, tôi nói Nhạc thiếu gia dạy dỗ rất phải, để nó mở mang kiến thức. Nhưng em trai tôi nó từ nhỏ được cha mẹ nuôi chiều kiêu căng thành quen, không nghe lời tôi, lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận!

Huyết Hổ và Big Ben đều trừng lớn con mắt, tên mặt dày không cần phải gõ bản thảo này, vẻ mặt và giọng điệu đều y như thật, nói giống như là thật vậy, thật mẹ nó lợi hại!

Thường Nhạc nhấc chân để rơi cánh tay Hoàng Phiêu Nhiên đang ôm chân mình, cười nói:

– Không thể không thừa nhận, Cảnh sát Hoàng đáng kính, hành động của ngài khá inh, buổi nói chuyện vừa rồi có thể nói là tiêu chuẩn, đầy đủ biểu hiện của người anh trai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đổi với em trai mình, còn biểu hiện ra sự bất đắc dĩ và bi phẫn đối với chủ nghĩa trừu tượng, có cơ hội tôi nhất định phải tìm ngài bàn luận một chút… Nhưng!

Câu “Nhưng” này khiến Hoàng Phiêu Nhiên tâm muốn chết đều đã có, chỉ thấy Thường Nhạc ác nghiệt nói:

– Nhưng! Ngài vẫn nói dối, con người tôi kỳ thật khá ngu ngốc, nhưng đần như tôi còn nhìn thấy ngài đang nói dối! Mời cao thủ chảnh như vậy, điều động nhiều đặc công như vậy, quả thực chính là vì muốn biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ đối với tôi sao?

Hoàng Phiêu Nhiên há to miệng, nước mắt lăn ra, gào khóc nói:

– Đúng vậy, đúng vậy, tôi thừa nhận lúc trước từng có ý đồ bất chính với ngài! Nhưng bây giờ tôi biết rồi, Nhạc thiếu gia, tôi căn bản không có khả năng gây nguy hại cho ngài, trời ạ, ngài hãy nghe tôi nói, xin ngài, hãy nghe tôi nói…

Thường Nhạc dường như không mấy bằng lòng tiếp tục đáp lý Hoàng Phiêu Nhiên, bước đi khoan thai thong thả trong phòng. Vẻ mặt Hoàng Phiêu Nhiên đáng thương không nói nên lời, cùng thiếu phụ xinh đẹp bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, khóc nức nở.

Nhìn thấy Huyết Hổ đột nhiên đằng đằng sát khí tiến lên từng bước một, Hoàng Phiêu Nhiêndùng hết sức lực rống lên:

– Nhạc thiếu gia… Tôi thề, tôi sẽ không bào giờ dám có chủ ý động tới ngài nữa, xin ngài… Tôi xin ngài… Hoặc là, ngài có thể giết tôi, nhưng, xin ngài tha ẹ con cô ấy… buông tha mẹ con cô ấy, họ vô tội, không nên chết lúc này.

Thường Nhạc lắc đầu thở dài:

– Ai, anh bảo tôi làm sao tin được anh đây, Cảnh sát Hoàng tôn kính, lần trước em trai anh cũng cầu xin tôi thả cậu ta, anh xem, bây giờ còn chưa được bao lâu anh đã muốn báo thù cho cậu ta rồi. Tiếp theo, sẽ là ai giúp anh báo thù đây, Cảnh sát Hoàng, là Mộ Dung Trường Thiên hay Tư Đồ Lôi Minh?

Rất đồng tình liếc mắt nhìn Hoàng Phiêu Nhiên một cái, Thường Nhạc lại nói:

– Nếu tôi nhớ không nhầm mà nói, Tư Đồ Lôi Minh và anh bắt tay hợp tác khiến anh kích động đến vài ngày không ngủ được, còn tuyên bố khắp nơi nữa. Tôi thật sự rất sợ ông anh Tư Đồ nhà anh đến giúp anh giải quyết nha!

Hoàng Phiêu Nhiên hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nước mũi chảy dài nói:

– Không! Nhạc thiếu gia, ngài nhất định là nghe nhầm, kỳ thật người tôi ngưỡng mộ là ngài, bây giờ tôi đã biết, ngài lợi hại gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần so với tên nhóc Tư Đồ Lôi Minh kia! Nhóc con đó không phải đối thủ của ngài, ngay cả đầu ngón tay út cũng không bằng! Lúc ở kho chuyên chở hàng hóa, không phải ngài nói là sau này duy trì hợp tác sao? Tôi đồng í, ngài đưa ra điều kiện gì tôi cũng đồng í!

Thường Nhạc dường như không nghe thấy lời cầu xin của Hoàng Phiêu Nhiên, châm một điếu xì gà, lạnh lùng nhìn đứa bé đã mở mắt nhìn xung quanh:

– Nó được mấy tuổi rồi?

Tim Hoàng Phiêu Nhiên rung mạnh một cái, đôi môi run rẩy nói:

– Nó mới chín tháng, nó tuyệt đôi không nguy hại ngài đâu. Nhạc thiếu gia, ngài buông tha nó…

Thường Nhạc thở ra một vòng khói, thản nhiên nói:

– Hả? Còn chưa đầy một tuổi, chết có chút quá sớm.

Lúc này Huyết Hổ sờ vào trong ngực, lấy một con dao găm sắc bén, ha hả cười ngây ngô, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, ánh mắt ác nghiệt nhìn chằm chằm Hoàng Phiêu Nhiên.

Hoàng Phiêu Nhiên giùng giằng đứng lên, rồi từ từ ngã quỵ xuống:

– Trời ơi, đừng làm vậy, đừng làm vậy… Nhạc thiếu gia, những chuyện đó không nên xảy ra.

Thường Nhạc lạnh lùng nói:

– Tôi thừa nhận, sự thật thường rất tàn khốc. Cảnh sát Hoàng tôn kính, đây đều là lỗi của ngài, muốn dùng tôi làm cái thang để thăng quan phát tài, đáng tiếc tôi lại không để mình bị đẩy vòng vòng như vậy. Dã tâm của ngài làm liên lụy đến người nhà của ngài, cũng liên lụy đến tình nhân của ngài… Ai, có đôi nghĩ tôi nghĩ, loại tiểu nhân như ngài vì sao có thể có cảm tình chứ? Nếu ngài ngay cả tính mạng của hai mẹ con nhà này cũng không để ý, vậy mọi chuyện có phải sẽ đơn giản hơn nhiều sao…

Hoàng Phiêu Nhiên đờ đẫn nhìn Thường Nhạc, mở miệng phát ra những âm thanh “a a” khô khan, nhưng lại không biết nên nói gì. Hoàng Phiêu Nhiên lúc này nhìn rất giống như cái xác bị mất đi linh hồn, tinh thần của gã hoàn toàn bay biến mất.

Huyết Hổ đột nhiên một cước đẩy ngã Hoàng Phiêu Nhiên, lòng đầy căm phẫn nói:

– Tạp chủng, mày không phải rất biết ăn nói sao! Cũng bởi vì mày mà chúng tao không sống được tử tế, mấy năm nay hơn mấy chục anh em của hội Huyết Thủ bị bắt đi, còn hơn mười người bị phán án tử hình! Con bà nhà mày, khi đó mày thật mẹ nó thần khí, bây giờ mày thể hiện chút thần khí của mình cho ông nội Hổ nhà mày xem đi… Mẹ kiếp, mày phải đền mạng cho các anh em đã chết của tao!

– Tôi là cảnh sát, đây là mệnh lệnh của cấp trên, tôi không thể chống lại mà!

Hoàng Phiêu Nhiên bắt lấy tia hy vọng cuối cùng, vẻ mặt vô cùng bi thảm,

– Ông Hổ à, tôi không muốn như vậy đâu… Tôi, được, giết người thì đền mạng! Người trên giang hồ các anh nói chuyện đạo nghĩa nhất, các anh giết tôi, nhưng xin hãy thả mẹ con cô ấy… ông Hổ à, ngài là một vị hảo hán, ngài nên biết họ vô tội!

– Đạo nghĩa giang hồ?

Huyết Hổ cười ha hả một tiếng, ánh mắt ác nghiệt nhìn Hoàng Phiêu Nhiên nói:

– Cảnh sát Hoàng, chẳng lẽ mày chưa từng nghe câu “Nhổ cỏ không nhổ cả rễ qua gió xuân lại mọc” sao?

– Không!

Nhìn dao găm chói lọi xinh đẹp trong tay Huyết Hổ, thiếu phụ xinh đẹp cũng hoàn toàn sụp đổ, nhào đầu về phía trước quỳ cùng một chỗ với Hoàng Phiêu Nhiên, khóc không thành tiếng, cầu khẩn nói:

– Xin các anh, đừng giết con chúng tôi, xin các anh…

Huyết Hổ hung ác cười lạnh, trong mắt không có bất cứ tình cảm nào, đi từng bước đến chỗ xe nôi.

– Đừng!

Hoàng Phiêu Nhiên cùng thiếu phụ xinh đẹp xé ruột xé gan rống to.

Đứa bé bị kinh hãi cũng khóc lớn lên, may mà hiệu quả cách âm của căn phòng này vô cùng tốt, các âm thanh hỗn tạp ở hộp đêm phía trên lại rất lớn, bằng không bảo vệ không chắc sẽ không gây ra chuyện gì rắc rối.

Thường Nhạc đột nhiên nhẹ nhàng vỗ vai Huyết Hổ, điều này khiến gã thở dài một hơi, từ từ buông tay.

Thường Nhạc ngồi xổm nhìn cặp đôi Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên đang phủ phục trên mặt đất, lắc lắc đầu, thở dài rất kiểu ngày tận thế đến rồi:

– Có một số việc kỳ thật rất kỳ diệu, đúng không? Gian tình của các người tự cho là che dấu vô cùng tốt, nhưng vẫn bị phát hiện ra? Cảnh sát Hoàng cho rằng đêm nay tôi chết chắc rồi, nhưng bây giờ người phải chết hình như là anh? Người có dụng tâm kín đáo luôn không có kết cục tốt, anh nhìn tôi xem, cho tới bây giờ đều là người không phạm tôi tôi không phạm người, cho nên tôi hiện tại vẫn phúc lớn mạng lớn… Ừ, Cảnh sát Hoàng, anh có thể tổng kết một chút tư tưởng và nội dung trong lời tôi nói không?

Hoàng Phiêu Nhiên nhìn Thường Nhạc, hai mắt hoàn toàn mờ đi, người này để lại một bóng ma vô cùng kinh khủng không thể xóa đi trong lòng gã, gã thê thảm khóc ồ lên:

– Tôi cầu các anh, tha cho con tôi, tha cho Tiểu Điệp, các anh giết tôi, tôi không một câu oán hận…

Thường Nhạc có vẻ hơi tò mò nhìn Hoàng Phiêu Nhiên:

– Tôi có chút buồn bực, loại súc sinh như anh chỉ biết lừa trên lừa dười nịnh nọt tác oai tác quái, không ngờ lại để ý tình nhân và con mình như vậy? Ai, tình cảm quả thật là thứ đồ chơi kỳ diệu!

Hoàng Phiêu Nhiên chỉ có thể dùng chiến thuật khóc rống cầu khẩn:

– Đúng vậy, tôi không phải là người tốt, tôi là kẻ khốn kiếp, không bằng cầm thú. Nhưng xin ngài, Nhạc thiếu gia, phát chút từ bi, cả đời bọn họ cũng không thương tổn được ngài!

Thường Nhạc nghe lời nói này thì cảm thấy hơi phiền, đi thẳng đến bên cạnh xe nôi, đưa tay sờ sờ khuôn mặt của đứa bé kia, nhóc con kia vô cùng kỳ lạ mà lập tức ngừng khóc, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Thường Nhạc, còn phát ra tiếng cười khanh khách.

Tất cả mọi người ở trong phòng đều nghe được âm thanh chân chất nhất này, mỗi người đều ngừng hô hấp.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Mấy đứa bạn dâm đãng
Hai đứa đang ôm nhau du dương bị đập búa xua nên hét lên như còi hụ, cụ càng đập tanh bành té bẹ, mãi anh phải la lên : con đây mà cụ. Nghe tiếng thằng rể quen quen cụ mới ngưng tay, giụi mày giụi mắt cụ nhìn thấy cả hai thầng lẫng mà kinh. Cụ hơi thẹn nên càm ràm : sao mày đến mà êm ru bà rù, tao nào hay, cũng may mà mày lên tiếng sớm chớ nếu có dao chắc tao lụi mày chết phứt rôi, con à. Tôi thẹn quá, ai đời mẹ đứng đó mà đứa thì lông lá rậm rì, vú vê thõng thện, còn đứa thì lủng lẳng cái dùi cui, đen như mõm chó, lòng thòng như dái ngựa. Tôi còn kịp bụm tay che đôi vú mà sực nhớ hạ xuống úm lấy háng thì đâm hở trên hở dưới, còn anh thì xốn xang đứng đực người ra. Tội nghiệp cụ nhìn con rể rồi bỗng dưng phàn nàn : trông mà khiếp, cứ như cái gậy ai vứt bậy ra đường. Tôi đang hồn bay phách tán mà cũng suýt phì cười. Anh...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ tập thể Truyện les Truyện phá trinh
Những cô nàng cùng lớp
Phần 23 Tôi cũng đang ham có món gì mềm mềm rờ cầm cho đỡ để tay trống lổng nên chả cần nhỏ nhắc lần nữa tôi đã bóp vú như điên. Con Syl thấy tôi nhồi banh kỹ quá nên giễu : mày bóp còi cũng bóp nhẹ nhẹ, còn nghiến răng bóp như vậy thủng mẹ nó cao su mất, chỉ nghe xịt xịt chớ kêu gì nổi. Tôi chẳng những không ngừng mà bóp cả hai tay mà miệng thì thay phiên kêu bí bo chọc giỡn. Con Syl thích nhé nên cười khục khục. Cái trò đàn ông con trai cứ bóp vú là y như muốn mò, con Syl thì cũng a tòng theo nên tay cầm bánh lái mà giò thì dạng ra cà khịa : mày thăm chừng coi cái “ côn “ có bị “ lòi “ ra không. Tôi nghĩ bụng muốn chửi, con nhỏ dân Mễ mà cũng biết chơi chữ như người Việt. Nên tôi trả treo với nó “ côn “ mày “ lòi “ thì tao đang làm mà sao nó còn “ lòng “ nữa. Con nhỏ thấm ý nên rủa tôi te tua : ở...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện của kiều bào Truyện học sinh
Cô nàng đầy nghĩa tình - Tác giả Bùi Thơm Ngon
Xong phiên họp mọi người tản mác ra về, riêng anh Cao văn Vỹ Trưởng phòng Xuất Nhập khẩu quận Châu thành Tiền Giang, chạy kiếm bà Xuân người tình cũ giống như kiểu gà mắc đẻ. Bà đang còn ở nhà bếp dọn dẹp nồi soong, chưa xong. Người đẹp khỏe không? Lâu không lại thăm, nhớ em, thèm muốn chết hà. Bà lấy tay chỉ trán người bạn tình, kiểu nựng xí nhớ mà không lại để người ta trông chờ. Tại lỗi em không xuống anh chớ biết giờ nào em rảnh. Tụi mình lâu làm tình cũng gần hai năm từ khi bà Lan “bị nạn”, hễ bà thấy Nam giới là tránh xa, nếu không nói bị ác cảm tình dục. Hôm nay chồng vừa vắng anh Ông Vỹ lại biết khơi dậy bản năng tình dục của người tình. Bà Thanh Lan, vốn nữ sinh trường trung học công lập Nguyễn Đình Chiểu, nam nữ học chung cấp III, trước khi lấy ông Giám đốc Xuân là mối tình “ô môi” lúc học trung học, nhưng tính anh Vỹ vui đâu chốc đó, lại ưa lăng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bác sĩ - Y tá Truyện bóp vú

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi Truyện hentai HentaiVn