Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Hàn khố đệ tử » Phần 39

Hàn khố đệ tử - Tác giả Hắc Oa

Phần 39

Thư hữu môn, chính như ta nói, âm nhạc thực sự là một phương pháp tuyệt vời, lúc người có dụng tâm nghe, say mê trong đó, cái cảm giác thật kỳ diệu.

Hai người cùng hợp ca, tiếp nối tại hạ thư hữu môn nếu là có hứng thú có thể tìm tới nghe một chút trông thấy ca từ(3) dụng tâm lĩnh hội trong đó cái quan niệm nghệ thuật.

Bạn đang đọc truyện Hàn khố đệ tử tại nguồn: http://truyendam.org/han-kho-de-tu/

Đi ra khỏi Bách Hoa Lâu, Lý Cáp nói với Ngưu Tam: ‘ Ngươi ở đây bảo vệ tốt cho Thượng Quan Thanh Thanh, ngoại trừ nàng tự nguyện tiếp, những người khác không cho phép được tiếp cận nàng. Không nên lộ mặt, cơm của ngươi ta sẽ cho người mang tới.

Lên xe ngựa quay về vương phủ, Diễm Nhi cười nhẹ với Lý Cáp nói: ” Công tử, thì ra người sáng tác “Trường Thái Tức” và ” Hồng nhan bất lão” chủ yếu là nhằm vào cô nương ta? Người dạy Thiên Thiên hát hai ca khúc này, cốt là gây chú ý của ca tiên Thượng Quan Thanh Thanh phải vậy không?”

Lý Cáp liếc Diễm Nhi, xụ mặt nói: “Lắm miệng”

Diễm Nhi thấy Lý Cáp tuy rằng xù mặt những mà mắt hắn lại hàm chứa tiếu ý, biết công tử không có tức giận, liền cười nói: “Công tử có phải là rất coi trọng Thượng Quan cô nương phải không?”

Bên cạnh hắn Thiên Thiên cũng nói: “Non người Thượng Quan tỷ tỷ xinh xắn, tính tình ôn nhu, tiếng ca lại tuyệt mỹ đến như vậy, Thiên Thiên cũng yêu thích nàng.”

Lý Cáp mỉm cười, hai tay gối lên sau đầu, lưng tựa lên đùi của Diễm Nhi, con mắt khép hờ suy tư, cũng là tự nhủ thầm: “Còn hai năm nữa mới lên mười ba tuổi, bốn năm thì mười lăm, sáu năm mới mười bảy… Bốn năm, sáu năm a…”

Cuộc sống sau đó, Lý Cáp hầu như mỗi ngày đều đến Bách Hoa Lâu cùng với Thượng Quan Thanh Thanh đàm luận âm nhạc, nghe nàng hát.

Có lúc Thiên Thiên tấu nhạc, Thanh Thanh hát, Diễm Nhi nhảy múa, có lúc Thanh Thanh tấu nhạc, Thiên Thiên hát, Diễm Nhi nhảy múa, có lúc thì Thanh Thanh cùng Thiên Thiên vừa đệm đàn vừa hát còn Diễm Nhi thì nhảy múa (khổ thân em múa suốt đau chân không?), Còn có thời gian, lúc Thanh Thanh và Diễm Nhi tâm tình sáng khoái cùng nhau nhảy múa, để cho Lý Cáp nhìn no con mắt.

Trong khoảng thời gian này, Hà Nguyên mỗi lần đến Bách Hoa lầu đều được báo cho biết là Thượng Quan Thanh Thanh đang bồi tiếp, dù Lý cáp không ở đó, cũng đã an bài Tam ngưu làm hộ vệ cho Thanh Thanh, nên nhóm người Hà Nguyên không tài nào tiếp cận nàng.

Hà Nguyên lúc đầu còn cố nhẫn nại, tậm trạng thầm nhủ đứa bé kia là loại cả thèm chóng chán chẳng được ba bảy hai một ngày sẽ lại chán ngay thôi. Nhưng thật không biết Lý Cáp đã độc chiếm Thượng Quan Thanh Thanh, sau đó Thanh Thanh không còn tiếp một khách nhân nào nữa, người khác cũng đừng có mơ tưởng được nghe Thanh Thanh hát.

Hà Nguyên lúc này làm sao có thể nhẫn nhịn thêm được? Hắn mang theo đám giang hồ thảo khấu cùng gia đinh chân tay mạnh mẽ xông vào, nhưng qua vài lần xung đột, bọn Hà Nguyên đều bị đánh cho xây xẩm mặt mày. Đã có Tam Ngưu bảo vệ nếu không được thì Lý Cáp mới ra tay, bằng không với sức của mấy tên kia thì chỉ cần đánh rắm một cái cũng cho chúng nó lê lết bán thân bất toại.

Hà Nguyên bị chọc tức, nhưng dù mang theo nhiều thân thủ như vậy cũng không đánh lại một Man Ngưu, sau vài lần đọ sức cũng dần hiểu được, tên Man Ngưu này có một thân công phu. Nhưng mà dù là người có công phu thì cũng sẽ phải về nhà nghỉ ngơi, ta chờ khi người nghỉ ngơi thì lúc đó Thanh Thanh sẽ là của ta, Hà Nguyên nghĩ như vậy, liền mỗi ngày mỗi tối đều đến Bách Hoa Lầu cũng qua đêm ở đấy, nhưng dẫu thế cũng không có cơ hội. Vì sao? Bởi vì có ba Man Ngưu ở đó, người ta thay phiên nhau canh gác, ban ngày cũng như ban đêm, hắn chính là vô kê sách.

Mỗi ngày trông thấy Lý Cáp cười tủm tỉm từ Ái Văn các đi ra, Hà Nguyên trong lòng đều sinh ra trọc khí. Hừ ngươi tìm võ lâm cao thủ, lão tử cũng sẽ tìm võ lâm cao thủ, Vì vậy mà Hà Nguyên bỏ ra một số tiền lớn, treo thương các nhân sĩ giang hồ có thểm đánh bại Tam Ngưu.

Hà Nguyên thầm tin tưởng, bọn mà hắn thuê nghe nói là cao thủ trong đám cao thủ, một người tên là “Phích Lịch Trảo” Thành Nhất Tiếu, một người tên là ” Phá Thiên Chỉ” Trương Vô Hàn, có được hai tên này hỗ trợ, sợ gì không hạ được Tam Ngưu.

Hà Nguyên nghĩ, nếu ở đây chỉ có một tên Man Ngưu, thì chẳng phải là hai chọi một, thành ra là lấy nhiều đánh ít không? Thế thì không ổn lắm, muốn đánh nhau thì phải chờ Lý Cáp cùng tới, trực tiếp đánh gục hắn! Dù sao đây cũng là ân oán của lũ tiểu bối, không phải chuyện gì lớn, tin rằng bên Vương phủ kia cũng không truy cứu. Nhất định phải thị uy trước mặt mỹ nhân một phen, lấy lại thể diện sau mấy truyện lần trước.

Hôm nay, Lý Cáp ăn xong bữa trưa xong liền dẫn hai tên Ngưu, hai thị nữ cùng với Đại Phi ngồi xe ngựa đi đến trước Bách Hoa Lâu tìm Thượng Quan Thanh Thanh.

Ở trên xe ngựa, Lý Cáp đầu ngả vào lòng Thiên Thiên, chân gác lên dùi Diễm Nhi, hai mỹ nữ vừa xoa bóp cho hắn một phen thật là thoải mái.

“Công tử, người vì sao không đem Thượng Quan cô nương về vương phủ ở chung? Ta nghĩ chỉ cần người mở miệng, Thượng Quan cô nương nhất định sẽ đáp ứng.” Diễm Nhi đột nhiên nói.

“Ấn vào đó, ấn sâu xuống một chút, hảo…” Lý Cáp thoải mái rên rỉ một tiếng, nhắm mắt lại thản nhiên nói: ” Như thế này mới có nghĩa, ta giờ chưa đến tuổi thành niên, cho dù ta và nàng ấy ở chung một chỗ, cũng không thể làm được cái gì, sớm chiều ở cùng nhau sẽ sinh ra chán nản. Như thế này là tốt nhất, giống như chi kỷ, giống như bằng hữu.

Với những nữ tử khác nhau, Lý Cáp cũng sinh ra những cảm giác khác nhau, cũng có những phương pháp khác nhau. Như lúc trước đối vơi Diễm Nhi từ một đại tiểu thư chuyển xuống thân phận thị tì, hắn từ thờ ơ đến đỗ dành, với sự nhu thuận động lòng người của Thiên Thiên, hắn có cách vừa yêu thương vừa che chở, lúc nào cũng nỗ lực, nên lúc nào cũng được báo đáp, hưởng thụ trong tình yêu thương của nhi nữ, lại được các nhi nữ toàn tâm toàn ý chiếu cố đối đãi, còn đối với tính tình của Thương Quan Thanh Thanh ôn nhu tựa thủy, Lý Cáp cũng muốn hưởng thu tình cảm của một tài tử, tuy hắn không phải là một tài tử.

Sở dĩ Lý Cáp rất thích đến Ái Văn Các tìm Thượng Quan Thanh Thanh để được hưởng cái bầu không khí âm nhạc. Thật giống như cái không khí của thời cổ đại là các đại tài từ cùng anh hùng hiệp nghĩa cùng với hồng nhan tri kỷ của mình.

Đương nhiên Lý Cáp bây giờ còn không thể sinh hoạt vợ chồng, cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu. Nếu không thể giao lưu bằng thân thể thì hãy tạm giao lưu bằng tinh thần vậy.

“Công tử đã coi Thượng Quan tiểu thư là hồng nhan chi kỷ rồi.” Thiên Thiên nghe giọng điệu của Lý Cáp, vừa xoa xoa hai thái dương của hắn vừa cười nói.

Lý Cáp đưa tay nhéo nhéo bàn tay trắng mịn màng của Thiên Thiên nói: “Nếu mà là hồng nhân tri kỷ của bổn công tử thì chỉ có ngươi mới xứng đáng.”

Bên kia Diễm Nhi thầm nghĩ trong lòng, cái gì mà ở bên nhau sớm chiều sẽ dễ sinh ra chán nản? Chỉ sợ là Thượng Quan Thanh Thanh thấy được cái chân diện mục bá đạo của ngươi mà thôi.

Xe ngựa rất nhanh đã đến trước cửa Bách Hoa lầu, Lý Cáp và nhóm người cùng xuống xe, bên kia Vương lão bản đon đả đón chào. Hắn hiện tại cũng nhìn ra vị Hà công tử kia căn bản không thể đấu lại nhị công tử này. Nhị công tử này là ai hắn cũng đã sớm tìm hiểu rõ ràng. Hắn là ngoại tôn của Duyên Đông Vương Gia, là cháu của đương kim thái sư của tiên triều, so với công tử của tổng đốc Thanh Lâm thì chẳng khác là đóm đóm so với trăng rằm. Nếu Hà công tử so đo với họ thì chẳng khác gì lấy đá tự ghè chân mình, chẳng có kết quả tốt.

Đã biết như vậy rồi thì làm sao không nắm chặt lấy nhị công tử này nịnh bợ một chút.

Lý Cáp nhàn nhạt liết mắt nhìn hắn: “Hà Nguyên có làm gì khó để gì không?”

Vương lão bản nói: “Nhị công tử, ngài biết đấy… Tiểu nhân thân phận thấp bé làm sao giám đối đầu với Hà công tử, hắn muốn lưu ở đây, tiểu nhân… cũng chẳng có cách nào cản hắn được.” Xác thực, tuy rằng công tử nhà Hà gia đối đầu với công tử nhà Lý gia thì sao, đối với Vương lão bản mà nói hắn đều thu được lợi, nhưng mà nếu không khéo léo động chạm đến một trong hai phía, cho dù một sơ xuất nhỏ cũng đủ làm tan tành cái bát đựng cơm của lão.

Ngưu đại ở phía trước nói: “Công tử, tiểu tử kia cử vụng trộm quanh chỗ này phỏng chừng tìm cách vào Ái Văn các, vừa nhìn cũng thấy ngứa mắt, nếu công tử đồng ý ta liền đi chỉnh cho hắn một trận.”

Lý Cáp khoát tay áo vào Bách Hoa Lâu: “Cho hắn nhảy nhót thêm vài ngày đi, đời người chỉ như chớp mắt, thời gian của hắn thật không còn nhiều…”

Vương Lão bản nghe thấy một câu cũng không hiểu, líu tíu ở phía trước dẫn đường làm bộ như không nghe thấy cái gì hết.

Đại Ngưu vẫn còn đứng lại gãi gãi lên cái đầu trâu của mình trong lòng mờ mịt không hiểu cái gì.

Đoàn người đi qua hậu viện, đây là một con đường nhỏ ở ngoài bìa rừng không khí thất u tích, là đoạn đường để tới Ái Văn các.

Nhị Ngưu đang canh giữ Ái Văn các thấy công tử tới vội vã ra chào: “Công tử, ngày mai có thể tăng phần cơm cho ta không, nghe Thượng Quan cô nương hát, bụng ta thật sự là rất mau đói.”

Lý Cáp cười nói: “Thế nào, tiếng hát của Thanh Thanh còn có thể giúp cho tiêu hóa a.”

Lúc này Thượng Quan Thanh Thanh nghe thấy thanh âm của hắn cũng đã bước ra, nhìn thấy Lý Cáp, nàng không dấu nổi vui mừng, nói: “Lý công tử, người đã đến rồi.” Không biết tại sao, nàng nhìn Lý Cáp không cảm thấy đây là đứa trẻ mới mười tuổi, mà có cảm giác đang cũng tương giao với một công tử nho nhã, cái loại cảm giác của một người tri kỷ, làm cho nàng mỗi ngày đều mong chờ để nhìn thấy hắn, muốn được hát cho hắn nghe, cùng hắn luận đàm về âm nhạc. Tuy rằng họ mỗi ngày đều gặp nhau, nhưng Thượng Quan Thanh Thanh lại cảm thấy thời gian ở bên hắn trôi đi thật nhanh, mà thời gian xa cách hắn lại trôi đi quá chậm.

Lý Cáp nhìn nàng mỉm cười: “Thanh Thanh hôm qua đã luyện tậm thế nào? Có thể hát cho ta nghe chăng?” Trải qua một thời gian ở chung, hắn đã trực tiếp gọi tên của Thượng Quan Thanh thanh, thiết nghĩ nếu không phải là hắn còn quá nhỏ thì Thượng Quan Thanh Thanh đã gọi hắn một tiếng Lý lang rồi.

“Ân, các người mau vào đi.”

Mấy người vừa định vào nhà, thì ở cánh rừng trước lầu bỗng xuất hiện một nhóm người, đi đầu là Hà Nguyện.

“Hừ! Lão tử đối với ngươi tốt như vậy, nhưng ngươi lại lãnh đạm với lão tử, nghĩ nát óc không hiểu sao ngươi lại cảm thấy khoái hoạt với tên nhóc miệng còn hôi sữa. Hừ! Bất kể thế nào hôm nay ngươi phải hát cho lão tử nghe!” Hà Nguyên căn bản muốn mắng Lý Cáp ” tên hài tử xấu xa”. Nhưng lời vừa lên mép thế nào lại nuốt trở lại trong bụng.

Lý Cáp híp mắt cười, không để ý đến hắn, rất tự nhiên dắt Thiên Thiên và Diễm Nhi đi vào trong phòng.

“Thanh thanh, chúng ta vào trong nói chuyện, bên ngoài có con chó điên, để bọn Đại Ngưu đuổi chúng đi là được rồi!”

Lời của Lý Cáp làm cho Hà Nguyên sôi máu, cười lạnh một cái khoát tay nói: “Thành sư phụ, Trương sư phó, giúp công tử đánh gãy răng ba tên này!”

Thành Nhất tiêu cùng Trương Vô Hàn lập tức từ sau lưng hắn nhảy ra phía trước.

Lý Cáp đi tới cửa hơi sững sờ, liếc nhìn hai tên này, Hắc! Xem ra hắn thông minh lên được một chút, tự tìm thêm người giúp đỡ à?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn khố đệ tử
Tác giả Hắc Oa
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 01/10/2021 03:33 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Hắc Oa

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi