Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Hàn khố đệ tử » Phần 25

Hàn khố đệ tử - Tác giả Hắc Oa

Phần 25

“Vì… vì sao? Vì sao không cho con đi tìm tỷ tỷ?”

Chân Thị dù đang bận vẫn ung dung nhìn Lý Cáp nói: “Bởi vì hai tháng sau là ngày đại thọ ngoại công của ngươi.”

“Tỷ tỷ chạy tới Đông Hải tu luyện công phu, đại ca ngươi ở trong triều thân mang nhiều sự vụ, hiện tại đang thời kỳ trọng yếu, cũng chưa thể về, mà qua hai tháng nữa, vi nương cũng cùng phụ thân ngươi lên kinh một chuyến. Sở dĩ chọn ngươi làm người đi chúc thọ ngoại công là vì hiện tại chỉ có ngươi là rảnh rỗi.” Chân Thị nói.

Lý Cáp mếu máo nói không nên lời, cuối cùng cũng không tìm được lý do cự tuyệt. Năm nay trong triều tựa hồ có chút biến cố, thân thể hoàng đế càng ngày càng suy nhược, thậm chí cả nửa năm nay không thể vào triều, các vương tử ngày càng càng quấy. Nghe nói có một đoạn thời gian trước trong cung xảy ra biến hóa về quyền lực, một nhóm sủng phi cùng dòng họ các nàng bị truất quyền, đã gây tác động to lớn đến mạng lưới cấu kết quyền lực, nghĩ đến sắp tới, phụ mẫu vào cung, hơn phân nửa là bởi thế cục hiện nay.

Bất quá việc này không tới phiên một hài tử mới mười một tuổi như Lý Cáp quan tâm, mặc dù Lý Cáp đã đủ hiểu biết để quan tâm nhưng hắn cũng lười đi quản. Hắn không tin Lý gia sẽ bị sụp đổ, trong triều, trong quân đội, tại địa phương, các quý tộc đều có thế lực cường đại chống lưng, không thể dễ dàng bị sụp đổ như vậy. Hắn cũng không muốn làm nhiều chuyện như vậy, chỉ cần hài lòng, tự do tự tại làm một nhị công tử là được.

“Mà… Nương, người tính để ta khi nào thì đến nhà ngoại công?” Lý Cáp có chút ủ rũ hỏi.

Hiện tại, việc hắn đi chúc thọ ngoại công đã trở thành nhiệm vụ không thể tránh khỏi. Ngoại công của hắn có hai nam một nữ, lại chỉ có Chân Thị sinh được hai ngoại tôn (cháu trai) trong khi hai người anh của Chân Thị đều sinh hai nữ nhi. Cho nên, ngoại công hắn luôn vô cùng sủng ái hai huynh đệ Lý Cáp, hắn biết nếu đi nhà ngoại công chúc thọ thì thế nào cũng bị bắt ở lại khoảng một năm rưỡi, cho nên trong thời gian này hắn không thể đi tìm tỷ tỷ rồi.

“Bỏ cái bộ mặt đau khổ ấy đi, ngươi chính là đi chúc thọ ngoại công a, cũng không phải bắt ngươi đi đấu tranh gian khổ gì!”

Lý Cáp trong lòng nói thầm: Ta càng mong được đi chiến đấu anh dũng a, bằng vào kim cương bất hoại thân như hiện nay, ta nhắm mắt bước đi trên chiến trường cũng không vấn đề gì. Đi ra chiến trường một chuyến, không biết chừng khi quay về đã làm một cái chức tướng cũng không phải là khó.

Ngoài miệng vẫn kính cẩn nói: “Không, hài nhi đây là mặt vui mừng, mặt sung sướng, mặt hạnh phúc (hoàng qua mặt, đông qua mặt, tây qua mặt) chứ nào phải là mặt đau khổ. Hài nhi cũng rất nhớ ngoại công, nhớ đến mất ăn mất ngủ, nhớ đến…”

“Được rồi, được rồi, ngươi trở về chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa sẽ lên đường. Đi sớm một chút, hảo hảo kề cận bên ngoại công, làm người luôn vui vẻ, có biết không?” Chân Thị dặn dò.

“Xin tuân lệnh nương!” Lý Cáp cung kính trả lời.

“Ngươi, cái đồ tiểu phiền phức này, đi thôi đi thôi.” Chân Thị cười cười xua tay nói.

Ban đêm, trên giường lớn của Lý Cáp.

Thiên Thiên trong lòng Lý Cáp thấy chủ tử còn chưa ngủ, liền ôn nhu hỏi: “Chủ nhân, phu nhân người không cho người đi tìm tiểu thư sao?”

Lý Cáp vùi mặt vào suối tóc mềm mại của Thiên Thiên, hít lấy làn hương thơm ngát nói: “Ngoại công đại thọ, chủ nhân ta phải đi chúc thọ lão nhân gia, một thời gian sẽ không đi Đông Hải được.”

“Là Diên Đông Vương lão gia tử à? Vương phủ Nhị tiểu thư rất thích chủ nhân đây.” Thiên Thiên nằm trong lòng Lý Cáp ha ha cười nói.

Lý Cáp đưa tay vỗ nhẹ mông nàng, nói: “Này này, tiểu cô nương ngươi càng lúc càng lớn mật, dám chọc ghẹo chủ nhân a”

Thiên Thiên nũng nịu nói: “Thiên Thiên không có gan lớn làm thế, lá gan của Thiên Thiên là do chủ nhân cấp cho.”

“A, thật là tiểu bảo bối Thiên Thiên của ta, miệng luôn ngọt ngào a.” Lý Cáp cười, trong lòng cũng nhớ đến tiểu muội muội ở Vương phủ. Biểu muội tuổi cũng không khác Thiên Thiên cho lắm, cũng có bộ dáng ngây ngơ của tiểu hài tử tám, chín tuổi.

Từ lúc chỉ mới bốn tuổi, hàng năm nàng đều phải theo di nương đến Lý phủ chơi một thời gian, mỗi lần đến đều theo Lý Cáp du ngoạn, giống như một cái đuôi của hắn, ngay cả đi nhà xí cũng cần hắn đứng bên ngoài. Nếu không phải mợ không cho phép, sợ rằng buổi tối cũng chạy đến ngủ chung với Lý Cáp. Mà mỗi khi phải ly khai Lý Cáp, nàng đều có thể khóc đến thương tâm (đảo thập tọa Trường Thành – khóc đổ Vạn Lý Trường Thành, ghê quá >.<), Đối với Lý Cáp quả thật có thể nói là gắn bó vô cùng.

Lý Cáp nghĩ, từ cách đây hai năm, ngũ quan (tai, mắt, mũi, miệng và thân mình) của biểu muội đã vô cùng xuất sắc, thanh tú xinh đẹp, từ kỹ thuật nhìn nữ nhân của hắn có thể thấy được nàng cũng là một tiểu mỹ nhân. Hơn nữa, ở Vương phủ ăn ngon mặc đẹp, sau khi lớn lên sợ rằng có thể so với Diễm Nhi.

Biểu muội này, thường hay theo hắn một tiếng “Biểu ca” hai tiếng “Biểu ca” đáng yêu vô cùng, nghe thật là thoải mái, có nên bồi dưỡng tình cảm… Cái gì? Họ hàng gần? Thôi đi, đã thời đại nào rồi? Biểu muội gả cho biểu ca đã không còn hiếm nữa, có đồ tốt mà không chiếm lấy là xú bát đản.

Hai ngày sau, Lý Cáp đã chuẩn bị đầy đủ, đi ra ngoài thành nơi đoàn người đang chờ. Nhưng vừa thấy trận thế ở đây, liền không khỏi hoảng sợ. Ôi má ơi, đây là đoàn người đi chúc thọ ngoại công sao. Sao giống như phát binh ra trận vậy?

Năm chiếc song luân mã xa (xe ngựa kéo 2 bánh) và một chiếc tứ luân mã xa (xe ngựa kéo 4 bánh) trông rất xa hoa. Lý Đông dẫn theo bốn người tùy tùng, bốn người cung phụng của Lý phủ, hơn một trăm quân sĩ, hơn ba mươi cao thủ hộ viện, hơn nữa còn có Lý Cáp cùng hai thị nữ, còn có đại phi, rầm rộ một đám người đi đến đâu đều làm ra một phen náo động.

Lý Cáp không khỏi cười khổ, vốn từ Hộ Dương đến Diên Đông phủ, nhiều nhất hai mươi ngày là tới, mà đến đại thọ của ngoại công còn hai tháng thời gian, vốn hắn nghĩ có hai mươi ngày thời gian du ngoạn trên đường đi. Thế nhưng nhìn tình trạng hiện nay, một đám người vây quanh, phỏng chừng suốt chặng đường đi chỉ có thể yên yên ổn ổn ngồi trên xe, ở trong khách điếm, ăn no ngủ kỹ cho đến đi đến Diên Đông.

“Cha, có thể đem ít người chút không? Chỉ cần Lý Đông, Lý Tây bốn người bọn họ, còn có sư phụ ta, Thiên Thiên, Diễm Nhi và Đại Phi đi cùng là đủ rồi” Lý Cáp hỏi thử hỏi phụ thân hắn.

Lý Tư Hồng liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Không được. Ta để nhiều ngươi đi theo hộ tống ngươi như vậy, là sợ tiểu tử ngươi trên đường làm điều xằng bậy.”

Ách… thì ra là sợ ta phá rối, mà không phải lo cho an toàn của ta! Lý Cáp biễu môi, bất đắc dĩ quay đầu bước đi.

Lý Cáp, Thiên Thiên, Diễm Nhi còn có đại phi đều ngồi trên tứ mã xa xa hoa, ba người một cẩu trong mã xa vẫn có cảm giác thoải mái vô cùng.

Lý Cáp nằm sắp trên xe ngựa nhíu mày trầm tư, chẳng lẽ cả chặng đường buồn chán như vậy sao? Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, hướng Thiên Thiên đang bóp chân cho hắn, nói: “Thiên Thiên, những cái lọ kia của ta ngươi vẫn đem theo chứ?”

Thiên Thiên nghe hắn hỏi, cầm túi vải nói: “Chủ nhân bảo Thiên Thiên xuất môn đều mang theo những thứ đó, Thiên Thiên không có quên, đều mang theo đây.”

Lý Cáp tiếp nhận túi quần áo, móc ra hai cái bình sứ, cười u ám: “Có biện pháp rồi.”

Thiên Thiên cùng Diễm Nhi hiếu kỳ nói: “Chủ nhân có biện pháp gì?”

“Diễm Nhi, một lát ngươi đem hai bình này tìm cơ hội đổ vào trong cơm nước của mọi người, đặc biệt là nhóm sư phụ bốn người bọn họ, càng phải đổ nhiều hơn một tí vào rượu và thức ăn của họ, đã rõ chưa?”

Diễm Nhi tiếp nhận bình sứ, nhất thời hiểu được điều Lý Cáp muốn làm, cười hì hì nói: “Diễm Nhi đã rõ, nhất định Diễm Nhi sẽ hoàn thành giao phó của chủ nhân.”

Mới ra khỏi Hộ Dương không xa, bữa trưa chỉ ăn lương khô, tới tối thì mới tìm một mảnh đất trống trải để đóng trại. Vì đoàn người đông đúc nên không thể ở lại nhà trọ bình thường, bởi vậy liền không vào thành mà ở ngoài dựng trại. Đoàn người Lý gia có mang theo đầu bếp cùng thực phẩm, hưởng thụ phong vị của việc cắm trại.

Diễm Nhi làm theo lời Lý Cáp, mang theo cái bọc chứa hai bình sứ không biết có gì, làm bộ hỏi cơm tối rồi len lén đổ vào rượu và thức ăn của quân sĩ, tùy tùng, hộ viện và bốn gã cung phụng.

Một bình thuốc bột đầy mà Diễm Nhi đổ sạch sẽ, sau đó làm như không có việc gì đi trở về xe ngựa, trong lòng cười thầm, phảng phất nhớ lại khoảng thời gian trước làm ra cái trò đùa dai chọc phá mọi người.

“Thế nào?” Lý Cáp thấy Diễm Nhi trở lại liền bật người dậy, hỏi.

Diễm Nhi cười nói: “Thưa chủ nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành.”

Lý Cáp nheo mắt lại nở nụ cười: “Hảo, Thiên Thiên, thu thập ngân phiếu, còn có cây đàn cổ kia, nhất định phải mang theo, chờ cho mọi người đều ngã ra, chúng ta sẽ lên đường. Hắc hắc…” Hắn cũng biết đi ra ngoài mà không có ngân lượng là tuyệt đối không được. Tại Hộ Dương là địa bàn của nhà mình, có thể ra ngoài không mang theo tiền, nhưng tới tỉnh khác, người khác không biết rõ thân phận của mình thì làm gì cho hắn ăn thiếu chứ.

Một lát sau, tính thời gian không sai biệt lắm, Lý Cáp mang theo Thiên Thiên, Diễm Nhi đeo cây đàn cổ cùng đại phi nhảy xuống xe.

Vừa nhìn, thì thấy mọi người quả nhiên nghiên ngã một đoàn, ngay cả bốn tên cung phụng không ngoại lệ, xung quanh tiếng lảm nhảm liên tục.

Lý Cáp cười nói: “Ta cho bọn họ ăn chính là ‘nhị thì đảo’, hai canh giờ sau họ sẽ tỉnh lại. Chúng ta đi nhanh đi.”

Thiên Thiên cười nói: “Chủ nhân đã có thể tự do rồi.”

Diễm Nhi nói tiếp: “Hùng ưng giương cánh bay lên trời cao rồi.”

“Ha!” Lý Cáp vỗ vỗ tay, rồi chỉ về phía chân trời phía trước nói: “Giang hồ, lão tử tới đây!”

Bất quá ba người một cẩu không phát hiện ra, lúc Lý Cáp nói lời này, Mạch Đông Khoan ngã trên mặt đất, khóe miệng bỗng hơi vểnh lên thành hình vòng cung.

Khi ba người vừa đi không lâu, bốn người cung phụng vốn bị mê đảo bỗng nhiên đồng loạt ngồi dậy, quay mặt nhìn nhau cười.

“Thần Long Thương” nghiêm nghị nói: “Quả nhiên như Mạch huynh nói, nhị công tử không lúc nào an phận a.”

Mạch Đông Khoan cười khổ: “Tiểu tử này mà an phận mới là lạ, thay vì để hắn trên đường làm khổ chúng ta, chi bằng chúng ta âm thầm bảo hộ hắn. Dù sao lão gia cũng biết muốn cho tiểu tử này một đường thành thật đến Diên Đông phủ là không có khả năng, nghĩ đến chắc sẽ không trách chúng ta.”

“Phách Thiên Đao” Đồ Hòa gật đầu nói: “Không sai, ta cũng nghĩ thế. Nhị công tử không thể ngoan ngoãn như thế, chi bằng chúng ta âm thầm theo sau bảo hộ. Trước tiên cứu tỉnh bọn họ đã, để bọn họ hộ tống lễ vật đi Diên Đông phủ trước.”

Một gã cung phụng khác là “Minh Vương Kiếm” Tiêu Thanh Sơn chép chép miệng nói: ” ‘Nhị thì đảo’ của Hoa bà bà mùi vị không tệ, không biết nhị công tử có còn hay không.”

Ba người nghe vậy đều nói thầm: “Ngươi là đồ biến thái…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn khố đệ tử
Tác giả Hắc Oa
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 01/10/2021 03:33 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Hắc Oa

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi