Bạn đang đọc truyện sex tại trang web http://truyendam.org
Đọc truyện sex ở đây sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Thông báo: Truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex gay » Đàng ngoài

Đàng ngoài - Tác giả Phu Vác Gạo

Ngồi cho Lâm chở tôi vẩn còn vướng vất hình ảnh trần trụi khỏe mạnh của tên bạn nên làm bộ kêu mễt và tựa đầu vào bở lưng cứng cáp của hắn. Lâm nói bơi nhiều nên đói quá có muốn tìm chở nào ăn không? Muốn ăn bún hay hủ tiếu hay ăn phở. Tôi hít nhẹ mùi mồ hôi nồng nồng từ lưng Lâm nói mẹ tui hôm nay nấu bún măng vịt và đánh tiết canh nên dặn về nhà ăn cơm… Lâm khoái chí cười hi hi sướng quá… tao à… tui khoái món bún vịt của bác nấu lắm… ngon lắm lắm… Ai biết sao tôi lại ghé răng cắn nhẹ lên lưng Lâm giọng hầm hừ ăn thì ngon lắm nhưng cả công phu của người ta… mẹ tui phải ngâm măng từ hôm thứ hai lận đó và ngày nào cũng nhớ thay nước… nồi nước lèo phải chú ý coi chừng cho nước được trong như nước mưa thì tô bún mới ngon… Lâm chỉ hơi oằn người một chút và không nghe cự nự vì bị cắn. Hắn chỉ nói nhẹ… vậy sao…

Bữa ăn vui ghê. Ba mua bia và ép tôi với Lâm cùng uống. Ăn tiết canh mà không uống rươụ thì mất ngon hơn nữa rồi… Như vậy không oan uổng cho công phu của mẹ thằng Huy hay sao… ba cười khà khà nói vậy khi mẹ nhăn nhó tại sao cho hai đứa tôi uống bia. Ly bia uống chung tôi nhấp cho ướt môi còn bao nhiêu Lâm nốc sạch. Ba cười châm thêm vào nào uống đi con… uống cạn ly đầy rót đầy ly cạn… Đàn ông phải là một cây cờ căng gió ngó mới oai phong… mới nam nhi chi chí nhé… Thằng quái cười nhe răng đỏ au vì tiết vịt ngó như Dracular mới hút máu xong thấy mà ghê. Mẹ nói thằng nhỏ còn phải lái xe về nữa ông à… Ba xúc vào chén mẹ một muổng tiết đầy nhắc nhở mẹ Huy ăn đi chứ… sao lo dử vậy… không về được thì nó ngủ lại với thằng Huy… Dạ con ở lại đây ngủ chung với Huy cho vui bác ạ… Con xin phép gọi phone về cho ba má biết là được…

Tửu lượng Lâm coi bộ thuộc loại cừ, ăn xong nó còn ngồi coi bóng đá với ba và góp lời bàn ầm ỉ lắm. Nhà không có chị em gái tôi đành phải giúp mẹ thu dọn bàn ăn và rửa chén dỉa. Nồi vịt xáo măng hết sạch và cả mấy dỉa tiết canh. Mẹ có vẻ vui hẹn tuần tới sẽ làm bò lụi cho cha con ăn và dặn tôi kêu Lâm tới… Tôi chợt nhớ nên ngần ngừ… mẹ à… tuần tới thứ bảy ba mẹ cho con đi ăn birthday… người bạn nghe… Ủa vậy à… bạn nào vậy… Lâm đi với con chứ?

Tôi nghỉ tới cái thiệp màu kem của Ngự Trì nhét vào tay. Cái thiệp mời dự sinh nhật của… anh Thuần bên ngoài vẽ hình một mẩu bánh kem có cặm cây nến vàng và bên trong là hàng chữ nét cứng cáp mạnh mẻ “Tà Huy. Thứ bảy…/…/… là ngày anh đốt ngọn nến thứ hai mươi lăm. Mong em sẽ tới cho anh và nhỏ Ngự thêm vui. Anh. Bửu Thuần. Nhớ tới anh chờ đó!!” Bốn chữ cuối được gạch đỏ như một bắt buộc không được từ chối. Mẹ lặp lại câu hỏi tôi giật mình dạ Lâm không đi… nó không quen với bạn này… À vậy con mua quà cho bạn chưa… để mẹ cho tiền… Dạ… dạ…

Để cho Lâm mê man ồn ào với sân banh sân cỏ tôi lên gác sửa soạn giường gối, lấy bộ đồ ngủ của mình để sằn cho hắn xong mở sách ra đọc. Thôi để ngày mai hãy nghỉ tới chuyện chọn quà cho Thuần. Đừng thiếu công bình với Lâm như vậy. Và lúc tôi sửa soạn muốn híp mắt vì buồn ngủ thì Lâm chạy sầm sầm lên. Tồi xếp cuốn sách gắt nhỏ trời ơi đây đâu phải là sân cỏ mà bạn chạy huỳnh huỵch như rượt bóng vậy…

Thằng quái cười khì khì nói xin lồi xin lồi… Tôi chỉ bộ đồ nhưng Lâm khoát tay không cần đâu… tao… à… tớ ngủ trần quen rồi… trời lại nóng thấy mồ… Và anh chàng tuột quần cởi áo vắt lên ghế vừa hỏi sao không coi ti vi… bóng đá hay quá trời… thằng thủ môn hai tay có bôi nhựa mà… Tôi bịu môi cả đám cứ hùng hục rượt theo một quả banh thì có gì mà hay chứ… mồ hôi mồ kê thấy mà sợ… Lâm cười vui vẻ nhào ra giường nằm xoãi rộng tay chân, một chân gác lên cả đùi tôi gây cảm giác nằng nặng thật… dễ chịu (?) Phì sướng thiệt… giản cả xương sống… lâu quá không đi bơi nên tay chân cứ mỏi rã ra luôn… Tôi nguýt có mấy con nhỏ địa nên cứ biểu diễn bơi tới lội lui hoài giờ còn làm bộ than… Lâm cười lấy hai tay gối đầu nói như một cô đào ghen với chàng kép mình vậy… ờ ờ đào ơi đừng ghen nữa hãy mát – xa, đấm bóp giùm cho kép chút đi… Tôi thoáng rùn mình vì câu nói dù chỉ vô tư đùa giỡn của Lâm và vì hai lỏm nách rậm lông đang phơi ra của tên bạn thân.

Sao tôi muốn vùi mặt vào đó để được mê man hít, ngửi đến như vậy. Cắn môi tôi nói, giọng như bị hụt hơi, ừ thì để tui bóp tay bóp chân cho… khỉ gió… Lâm làm bộ hư hư một cách khoái trá khi hai tay tôi xoa nắn tay và đùi hắn. Từ gối tôi lần lên đùi và rõ ràng không thể dửng tay lại được khi cái quần đùi trên người Lâm đang vén cao thấp thoáng lộ ra cái phần cơ thể lúc nào cũng phải che kín.

Cái phần mà mỗi khi nhìn một người con trai tôi cứ ao ước được nhìn thấy nó với cái thắc mắc đẹp xấu, to nhỏ, ngắn dài? Mồ hôi toát ra từ thân thể Lâm, từ phần đùi rắn chắc sao như biến thành một lớp hồ dính chặt khiến tôi không nhấc tay mình lên được mà lại trơn trượt khiến bàn tay tôi cứ chuồi sâu vào trong cái quần đùi đang vén cao của hắn…

Lâm rên nhỏ một tiếng nhưng lai không có phản ứng khi bàn tay tôi úp trọn lên nguyên phần dương vật hắn. Như một khối lửa hơi nóng từ phần không xương đó chuyền sang bàn tay tôi chạy rần rần lên khắp châu thân và cuối cùng dồn cứng xuống giữa hai đùi. Khối lửa của Lâm cũng đang chuyển động bung lên cương cứng giật nhè nhẹ như muốn thoát khỏi bàn tay rịn ướt mồ hôi của tôi. Bây giờ Lâm mới có phản ứng, hắn choàng tay ôm siết khi thân thể đã được lột trần truồng của tôi ngã phủ lên người hằn.

Đêm hổn hển tiếng thở, nén chặt tiếng rên và run lên bần bật bởi hai thân thể con trai trần truồng cà sát quấn chặt nhau trên mặt nệm.

Gần sáng Lâm đánh thức tôi dậy bằng ngón tay chà sát nơi hậu môn. Hắn thì thào mình muốn thử… đâm hậu môn của Huy… có chịu cho mình… thử không… Cả người tôi run lên sự háo hức và kích thích chúi đầu vào ngực Lâm hổn hển… chịu… Lâm… hãy… chơi em bằng hậu môn đi… Bú cho cu anh nứng trở lại đi… Lâm quỳ lên vửa sục sục vừa chìa cặc ngay miệng tôi. Khi phần thịt vừa mềm vừa cứng đã nên săn lại như một thỏi gân Lâm rút ra tiếp tục sục chờ tôi quỳ lên xoay mông lại phía anh chàng.

Cái địa chỉ ghi trên tấm thiệp là một ngôi biệt thự lớn nằm giữa một vườn canh xanh mát. Ngự Trì ngó lạ hoắc trong cái đầm hồng nhạt không giống chút nào hình ãnh con nhỏ lanh chanh nhọn mỏ với bộ áo dài trắng đồng phục trong trường. Hai má Ngự Trì hồng lên:

– Nhìn chi mà nhìn dữ rứa… bộ tui à… Ngự lạ lắm răng mà nhìn… dị òm…

– Ơ… Lạ sao không lạ… Chào Ngự tui… à… Huy có tới trễ không vậy…

– Còn sớm chán chưa nhập tiệc mô… Vai chánh chưa xuất hiện hỉ… biến đi mô mất biệt luôn… Chuyên môn làm nổi mà… Thôi Huy vào đi chứ đúng ở đó hoài à…

Nhỏ Huế đưa tôi vô rồi lẩn đâu mất. Tôi thấy bối rối giữa bao nhiêu là người, trai có gái có nhưng lạ hoắc không quen. Trời ơi ngó cách bày biện và số khách mời cứ như một cái lể hỏi hay cưới chứ không là bữa tiệc mừng sinh nhật. Tôi lúng túng không biết phải để gói quà ở đâu toan đặt đại lên cái bàn dài phủ khăn trắng bày la liệt những thức ăn, hoa tươi nước uống và có cả mấy chai rượu mạnh. Một chị vận áo dạ hội đen tuyền lấp lánh những hạt kim tuyến trắng, tóc vấn cao và gương mặt xinh như một cô người mẩu đi tới:

– Chào em… Bạn Ngự Trì phải không… Cô bé biến đâu rồi để bạn ở đây… Quà để trong phòng khách kìa theo chị nhé… Chị tên là Phương… Đạm Phương còn em là…

– Dạ em là Huy…

– À Huy… để gói quà đây đi em… Cha tặng chi cho anh Thuần mà nặng dữ há?

Tôi cười ngượng nghịu vừa choáng ngợp trước cách bày trí sang trọng của căn phòng khách. Sát cái cửa kính rộng mềm mại tấm màn voan xanh phớt là cổ dương cầm đen bóng trên có đặt hai tấm ảnh bán thân, một của nhỏ Ngự và một của anh Thuần. Theo ánh mắt tôi chị Đạm Phương cười em có biết chơi dương cầm không… anh Thuần chơi nghề lắm đó… Chốc nữa thế nào anh cũng bị bạn bè lôi ra bắt biểu diễn cho xem… Tôi hơi ngạc nhiên khi nghỉ tới bàn tay to này vẻ cứng cáp của anh Thuần. Bàn tay như vậy mà có thể nhuần nhuyển lướt trên các phím dương cầm được hay sao? Và giọng nói của chị Đạm nữa khi nói tới anh Thuần sao thật trìu mến. Âm ấp thương yêu lẩn hãnh diện. Không lẻ chị là… Ngay khi đó nhỏ Ngự Trì xuất hiện. Chị Đạm cười:

– À cô bé đây rồi… Đi đâu mà bỏ bạn Huy một mình vậy nhỏ?

– Ui chào em phải đi tiếp đãi bạn bè thay cho ông tướng Thầy Ba chứ còn đi mô được… Mời cả đống bạn tới rồi biến mất tăm mất tích… không biết nơi mô… Chi dị rứa không biết nữa!

Giọng nói và nét mặt Ngự Trì lạnh tanh nhưng dường như chị Phương không chú ý. Chị cười em có thử gọi điện thoại di động của anh không? Có cần chị giúp không? Khi chị Đạm Phương thoăn thoắt đi lại chỗ đặt máy điện thoại gần bộ sofa bọc da màu đen, Ngự Trì lè lưỡi đảm đang dữ a… vì chàng thiếp đã hiếu nam, dạy con đèn sách thiếp làm phụ thân… Không biết ốt dột… Trơ ơi là trơ… Tôi thót bụng vì câu thơ trong Chinh phụ Ngâm nhỏ Ngự đã dùng.

Vậy có nghĩa chị Đạm là… Tôi buột miệng cái thắc mắc của mình. Ngự Trì chu mỏ ôi hơi mô Huy thắc mắc cho mệt hỉ… ông tướng nhà mình thì thuộc hạng hào hoa đạo tặc… cứ thay đào đổi bạn gái xoành xoạch như thay cra – vát mỗi ngày thôi… Cha mạ còn phải kêu Trời nữa nói chi ai… Hừm chịu hạ phàm… chịu hiện thân rồi kia…

Tiếng ồn ào lời hoan hô lẩn vỗ tay như lượn sóng nhỏ lan đầy ngoài sân. Tôi chớp mắt nghỉ anh Thuần chắc được lòng bạn bè ghê lắm. Chị Đạm Phương đi tới kéo tôi và Ngự Trì ra mà đả đão anh chàng đi hai em… phải có cái bánh kem đây cho chị em mình ném cho bạn bè ném cho bõ ghét… Cái lưỡi hồng hồng, nhòn nhọn của Ngự Trì được dịp lè ra sau lưng chị Đạm.

Bữa tiệc vui ghê ồn ghê và anh Thuần đúng là một “vai chánh”, cây đinh trong chiều này. Tiếng réo tên anh nghe đầy tai luôn. Anh hôn nhẹ lên má chị Đạm Phương và quay sang nhắc Ngự Trì lên xoay một vòng ô Trời cô công chúa, cô tiên nơi mô mà hiện ra bày tiệc cho tui đây… cảm động ghê… vui ghê… cảm ơn nghe tiên nương nghe công chúa áo hồng… Má Ngự Trì đỏ au hai mắt chớp chớp miệng cười như mếu. À tôi hiểu tim đen con nhỏ này rồi. Hiểu vì sao nó cứ đem ông anh ra dè bĩu công kích. Và quay sang tôi anh cười đẹp như một mặt trời (ôi hàm răng trắng và bóng người nổi bật trên đôi môi màu thịt tươi) vỗ nhẹ tay lên má chào tên bạn nhỏ… cảm ơn bạn đã tới với tôi…

‘Con đường trong một tình cờ…

Dưới hàng hoa tím, mưa mờ mờ bay…

Nụ cười trìu mến môi ai…

Trong ta bỗng thấy… ô hay nắng vàng!’

Bài thơ đọc trong một tờ báo học trò bỗng hiện lên chiếu đúng vào tâm trạng tôi, lúc này. Buỗi chiều đang chìm xuống chuẩn bị cho đêm nhưng tôi lại thấy như một bình minh hực hở mặt trời. Mặt trời là nụ cười anh Thuần và tia nắng là bàn tay anh chạm vào má tôi làm ấm cả lên. Nên mặt tôi đỏ au không thua gì Ngự Trì đâu, nên tôi luống cuống cúi đầu dấu diếm. Lúc đó bạn bè ùa tới lao nhao hỏi tội, bắt đền, vv… như một lươn sóng đẩy dạt tôi và nhỏ em ra khỏi chỗ anh Thuần. Chị Đạm Phương còn trụ lại nhờ bàn tay anh nắm chặt. Ngự Trì tức tối:

– Cà chớn… Vô duyên bảy đời chưa hết vô duyên hỉ… Ngó y như đón mẹ đi xa về… Thấy mà ghét…

Tôi cũng muốn giận nhưng cái bụng đã réo lên đòi nén đầy thức ăn chứ đừng nén cơn giận và “yêu… anh lòng chợt từ bi bất ngờ…” nên dỗ Ngự thôi kệ họ… giờ tui với Ngự đi đớp cho no bụng đi… Đói muốn xĩu rồi đó… Ngự Trì cũng nuốt giận ừ hỉ… tụi mình đi lấy thức ăn đi lựa món ngon thời hết cho bọn khỉ Tàu đó thời món dỡ cho biết thân… Khỉ gió!

Gắp cho Ngự môt gắp gỏi sứa tôi chợt nhớ… Ùa hai bác đâu không thấy hả Ngự? Ô ba mạ mình đi công tác nước ngoài hai tuần rồi… cuối tháng ni mới về lận! Vậy buổi tiệc hôm nay… À à mình với mụ cô bà Đạm Phương đứng ra tổ chức cho ảnh đó hỉ… Mệ Nội ngoài nớ gửi tiền vô cho đó… Ui chao mình định bí mật quân sự cho tới giờ cuối ai dè chị bếp làm bật mí hết trơn… Bực rứa thê!

Tôi chớp mắt bạn thương anh mình ghê… tổ chức to bề bề như cái lể hỏi không bằng… Ngự hãnh diện tại mệ Nội biểu như rứa mờ… Mệ nói ôn đang khó ở khôn vô được ba me lại đi xa một năm có một lần thôi con gái cố làm cho to, cho rềnh rang cho thằng hai hắn vui lòng hỉ… Ngoan rồi ôn mệ thương… có thiếu hụt cứ gọi ra ôn mệ gửi thêm cho đừng sợ hỉ.

Huy thời thử món ni xem bánh nậm đó… món quê hương ngoài nớ của Ngự đó… món ni nữa bánh lọc trần… à đây lại là món tủ của ông tướng Thầy Ba nì… nem chua Huế… cứ cách hôm mạ lại nhắc chị bếp gói cho ba với ông tướng uống bia… Chị Đạm Phương đề nghị thêm món bánh bèo nhưng e mùi nước mắm nồng quá thiên hạ hết hồn thì nguy… Tôi trầm trồ chị bếp nhà Ngự khéo ghê nơi… dĩ nhiên chị là dân Huế mà… gia đình mấy đời nấu ăn cho nhà mình lận… Hồi ôn cố của Ngự còn làm quan trong triều lận… Tôi nghỉ tới cái họ dài ngoằng của con nhỏ bạn: Huyền Tôn Nữ Ngự Trì và gọn lỏn của ông anh Bữu Thuần! Dòng hoàng tộc tên họ rắc rối dữ. Ngự Trì lôi tôi lại chỗ cái xích đu phía trên treo hàng đèn lồng giấy xanh đỏ vàng tới ni ngồi ăn cho khỏe chân hỉ… Nhớ để bụng còn món chè đậu Ngự nữa nghe… và cái bánh kem ba tầng công trình của mụ cô bà Đạm Phương nũa…

Bây giờ “luồng sóng” đang tũa vào dãy bàn bày thức ăn làm tung tóe những tiếng cười nói kêu gọi chí choé. Những dãy đèn lồng tạo màu sắc mờ ão thiệt nên thơ cộng thêm tiếng nhạc nhẹ từ trong phòng khách đưa ra làm khung cảnh như trong một cuốn phim nào chứ không có thật ngoài đời. Chị Đạm Phương đang hướng dẫn người nhà tiếp thêm món ăn, đi đi lại lại thoăn thoắt. Anh Thuần tìm ra tôi và Ngự Trì:

– Biết ngay Hồng tiên nương sẽ trốn nơi nì mà… Huy nè “cõi riêng” của nàng là đây nghe… vui cũng ra đây… buồn cũng ra đây. Ba cho kẹo trốn ra đây ngậm… bị me cho ăn roi cũng trốn ra đây mà “… khóc lẻ loi một mình “…

– Ghét ghê khi không khai hết chuyện người ta ra… Dị bất chết luôn à!

– Dị chi mà dị… trước sau gì Huy cũng biết hết thôi… Đúng không hả Huy…

Tôi mải mê nhìn anh Thuần. Tối nay ngó anh thật cách biệt thật không giống những người đang hiện diện. Áo thun Polo trắng ngắn tay bõ ra ngoài. Quần jean xanh bạc mốc hai gối và chân mang đôi Nike trắng. Thuần tách rời hẳn những cổ cồn những cra – vát thậm chí cả những bộ vét – tong của những người bạn trong buổi tiệc. Và ly rượu cầm hờ hững trên tay khiến anh có nét lãng đãng phiêu bồng như một lời nhạc nào tôi bổng nhớ “… có những mùa hoa ngạt ngào hương muôn hoa… có chàng phiêu lãng… ôm đàn tới giữa đời…”. Ôi nụ cười sảng khoái tự nhiên của anh sao tôi… yêu lắm thế.

– À ba người trốn ra đây… Tôi đã tìm được rồi nghe…

Chị Đạm Hương rạng rở đi tới. Nền áo của chị cứ khiến tôi tưởng tới một bầu trời đêm nạm đầy sao. Lấp lánh. Chị đút vào miệng anh Thuần một nĩa thức ăn và làm bộ cau mày:

– Anh vẩn chưa thay đổi quần áo à… Lập dị vừa thôi bạn… Đừng để mọi người cả em và hai nhỏ này phải quê nghe… Toàn là vai phụ mà ăn vận long trọng trong khi vai chính lại đơn giản như vậy…

Thuần kề ly rượu lên môi chị Đạm cũng làm bộ nhăn nhó:

– Thôi mà… Suốt tuần trong văn phòng cứ ăn vận tề chỉnh bây giờ lại chỉnh tề nữa anh sẽ chết mất…

– Chịu khó đi màn sẽ hạ vài giờ nữa thôi mà… Chiều em đi nhé anh…

Lúc đó một bà đứng tuổi hiện ra Thuần ơi Ngự ơi có ba mẹ gọi về muốn gặp hai con kìa! Cảm ơn vú… mau mau tiên nương ơi mau gặp ba mẹ… Thuần vừa nói vừa ẵm xốc Ngự Trì lên phăng phăng chạy vô nhà. Đạm Phương lắc đầu nắm tay tôi đi vào với chị đi Huy!

Lúc tàn tiệc mọi người điều được một gói quà nhỏ với lới dặn chỉ mở ra khi rời khỏi chỗ vui. Thuần và Đạm Phương đứng bắt tay từ giả từng người nơi cổng khiến tôi liên tưởng tới tân lang và tân giai nhân tiển chân khách đến dự ngày hôn lể. Ngự Trì dường như cũng không vui với hình ảnh này con nhỏ chào tôi rồi buồn bã bỏ lên lầu. Tôi đứng yên lặng bên chiếc xích đu chờ người cuối cùng ra cổng.

Thuần ngạc nhiên ủa Ngự Trì đâu rồi không tiển Huy à? Tôi nói Ngự hô mệt nên về phòng rồi và nắm chặt bàn tay cứng cáp của anh – bàn tay khi nãy lướt trên phím ngà như đùa giỡn trêu chọc âm thanh khiến như cả phòng điều nín thở mà thưởng thức – lí nhí chúc sinh nhật vui vẻ. Thuần bóp tay tôi cảm ơn nghe anh bạn nhỏ và ra về cẩn thận.

Gói quà chỉ là cái kẹo sô – cô – la hình con bear nhưng kèm theo tờ giấy nhỏ “Chúc mừng bạn đã là một trong mười người được mời tham dự chuyến đi biển vào cuối tháng này vào ngày… tháng… nam… Xin tụ họp tại biệt thự Thanh Tùng vào lúc bảy giờ ba mươi sáng. Ký tên: Bữu Thuần” Còn những hai tuần nhưng tôi không ngủ được đêm nay dù khi nảy đã uống tới hai ly champagne đầy. Tôi lăn trở với những tưởng tượng về chuyến đi chơi sắp tới. Đi với Thuần ra biển.

Sáng tới trường gặp Ngự Trì, con nhỏ mở lớn mắt như muốn hỏi. Tôi cười banh miệng (quên cả giữ gìn) gật gật đầu. Mặt Ngự Trì tươi lên hai má (có phải không) ửng hồng. Lâm bắt được “quả tang” ê ê có gì mà nháy nhó nhau vậy mày… à quên bạn… Tôi làm bộ để tránh chuyện cứ cứ mày tao hoài… chán ghê đi… Ừ thôi xin lỗi nhưng có chuyện gì mà “em” đá lông nheo với con bà cô đó vậy… Tán tình nhau à… Cảm ơn hồi chuông vào học giúp tôi tránh được câu trã lời. Chỉ bấu cho Lâm một cái vô tay làm thằng quái suýt xoa kêu đau.

Nhìn vẻ hớn hở của Lâm lòng tôi chợt chùng xuống. Kể từ đêm đó Lâm thay đổi hẳn, vui vẻ và càng quấn qúit tôi hơn. Nhưng trong lòng tôi Lâm chỉ đứng nơi vị trí một đứa bạn thật thân chứ không là người… yêu. Đêm đó chỉ thuần vì tôi bị xác thịt thân thể Lâm lôi cuốn chứ không trao thân vì tình yêu. Nên mấy lần sau Lâm có ý muốn tới nhà ngủ chung nữa nhưng tôi luôn tìm cách từ chối. Dù vẩn còn run động mỗi khi ngắm trộm thân hình khỏe mạnh căng tràn sức sống của thằng bạn trai.

Bây giờ trong tôi choáng ngợp duy nhứt hình ảnh của chàng trai “đàng ngoài” mang tên Bưũ Thuần với dáng dấp phiêu lãng với nét nghệ sĩ vô cùng khi ngồi trước cổ dương cầm. Và nhứt là nụ cười với đôi môi đỏ và hàng răng trắng. Nụ cười cứ khiến tôi nhìn ấm như một tia nắng mới. Lâm làm tôi trở lại hiện tại vi mẩu giấy vo tròn bún qua ” Chiều thứ sáu ‘anh’ tới rước ’em’ đi bơi. Không được lắc đầu Ok “. Tôi toan ngó sang trừng mắt nhưng nhìn vẻ chờ đợi hí hửng của Lâm bổng thấy tội nên đành gật đầu. Thế nào tên quái không tìm cách để ngủ lại… tôi chợt rùn mình và mọc gai khi nhớ lại cảm giác của buổi tối thứ sáu đã qua. Ôi cái cảm giác vừa đau đớn vừa sung sướng trộn xoắn lại khiến tôi cắn môi ứa nước mắt, hai tay bấu chặt tấm khăn trải giường, lúc cái dương vật mạnh mẻ của Lâm đâm sâu vào… hậu môn rồi bắt đầu nắc. Khi mau khi chậm. Sau khi xuất tinh thằng quái đã đỗ ập lên thân thể tôi rên rỉ trời trời… đụ con gái chắc cũng sướng như vầy là cùng… Tôi hiểu Lâm chỉ là một đứa con trai bình thường khỏe mạnh và chuyện làm tình với tôi là do bị kích thích lẩn với sự tò mò muốn khám phá của tuổi mới lớn đang vô cùng sung sức. Chờ đợi để bung trào!

Thứ sáu, buổi chiều khi chở nhau đi tôi đề nghị tới một hồ bơi khác lần trước. Lâm không thắc mắc đồng ý liền. Nếu nó biết tôi đang có mục đích gì không hiểu còn vui còn hát “liên khúc” bằng giọng ca ồm ồm như ểnh ương sau mỗi cơn mưa không. “Tìm anh như thể tìm chim. Chim bay biển bắc em tìm biển đông. Tìm biển đông thấy lông con chim nhạn. Tìm biển cạn thấy đàn chim bay…” Tâm trạng tôi lúc này là vậy. Biết rằng tôi có thể tìm tới Thanh Tùng và sẽ gặp Thuần nhưng tôi không muốn tạo thêm nhiều hiểu lầm nữa. Với Lâm là đủ rồi và dù sao hắn không hề yêu tôi chỉ gần gũi xác thịt. Còn Ngự Trì thì khác. Và không chỉ con nhỏ, tôi biết thừa là anh Thuần cũng hiểu lầm như vậy. Tôi đang có tình cảm với em gái anh.

Lâm hứng chí vì nụ cười của con nhỏ mặc áo tắm in hoa đen đỏ đang ngồi đong đưa chân ăn cà – rem, nên lội đùng đùng như đang bị sấu rượt. Tôi bỏ lên tìm một cái ghế nằm ngó trời. Buổi chiều thật trong thật xanh và cao. Tôi mơ màng nghỉ tới bầu trời Vũng Tàu vào cuối tuần tới. Hy vọnng cũng đẹp cũng xanh cao như hôm nay. Lâm leo lên cầu nhảy làm bộ ơi ới gọi tôi để gây chú ý cho con nhỏ ăn cà – rem rồi phóng thẳng xuống với tư thế phải công nhận là đẹp. Thằng quái trồi đầu lên phun nước phì phì và banh miệng cười. Tôi chợt nhớ câu nói của Ngự Trì “chơi nổi lấy tiếng ngu” nên cũng phì cười. Lâm khoái chí phóng mình xoãi tay lội. Thảo nào thằng quái có thân hình vô cùng bắt mắt.

– Hé – lô… Huy… y y y… ơi…

Tôi thót người. Không phải tiếng gọi của con ểnh ương sau mưa mà âm hưởng ấm, nặng của người… đàng ngoài! Dáo dác tìm, tôi thấy anh Thuần đang nhún nhảy trên cầu phóng hai tay đang tư thế làm loa gọi. Trời ơi ánh nắng chiều nhuộm vàng cái thân hình đẹp như một pho tượng Hy Lạp, màu da đen rám nổi bật vì cái quần tắm bó sát màu cà – phê sữa nhạt có sọc xám. Tôi thấy mình như muốn tan thành nước khi nhìn nụ cười “mặt trời” trên gương mặt chữ điền đó. Cố gắng đưa tay lên vẩy vậy tôi nghe tim mình đập dồn dập như vừa chạy một quảng đường dài phải ngã vào thành ghế để trấn tỉnh lại. Như một đoạn truyện thần thoại “hoàng tử” à không vị thần sức mạnh bổng hiện ra khi tôi đã thấy thất vọng trong buổi chiều nay. Và “chàng” đang phóng người xuống hồ, tư thế cũng đẹp không thua gì Lâm, xoãi người bơi tới chỗ tôi ngồi.

– Chiều nay Huy cũng đi bơi à… Tới đây thường chứ?

Tôi như bị thôi miên cứ nhìn trân trối những giọt nước đang chãy thành dòng trên bộ ngực nở nang vun chùn, có hai đầu núm to nâu nâu như hai viên kẹo chocolat của Thuần. Lưỡi lay động sau đôi môi vỉ thẻm muốn được quệt lên đó và lên cả từng phần da thịt đang phơi trống, nhễ nhại lấp lánh trong màu nắng lóe sáng để rồi tắt đi của buổi chiều đang chìm dần. Thuần lập lại câu hỏi:

– Huy thường bơi ở đây à… Đi một mình hay có bạn? Huy!

– Ơ à… anh Thuần… dạ… em mới tới đây lần đầu… em đi với đứa bạn…

– I see! Bạn Huy đâu… sao không bơi à…

Tự nhiên tôi vô duyên:

– Anh Thuần có thể nói được tiếng Huế và tiếng Bắc…

– Hả…

– Dạ…

Thuần cười lớn nhìn thẳng vào mắt tôi và tôi cảm tưởng anh đã đọc được một điều gì giọng bổng như bâng khuâng:

– Sống ở Sài – gòn lâu thì phải chịu pha trộn thôi. Nước sông Hương chảy vào sông Cưủ pha thành sông Hồng… Nghe Ngự nói Huy được tờ giấy mời cho cuối tuần tới phải không?

– Dạ em hên ghê nơi! À – tôi chợt nhớ dáo dác tìm – chị Đạm Phương không đi bơi với anh Thuần sao?

– Không đi bơi mà cũng sẽ không đi với anh em mình ra Cấp tuần tới đâu… Phương có show diển phải bay ra Hà Nội chiều hôm qua… Đến ba tuần mới xong…

Bây giờ tôi mới biết chị Đạm Hương là một người mẫu. Hèn nào dáng đi cách nói và ăn mặc của chị tuyệt vời như vậy. Và nổi vui – vô duyên – khi nghe chị không tham dự chuyến đi biển đã chùng xuống khi anh Thuần cho biết hai người – anh và Đạm – đã đính hôn có thể năm sau sẽ cưới nhau. Tim tôi như bị bóp chặt nhưng vẩn cố gắng gượng anh và chị đẹp đôi lắm… Thuần thở mạnh ngã dài ra ghế hai tay gối đầu. Tôi càng nghẹt thở thêm khi nhìn hai lõm nách đen rậm lông của anh phơi ra. Những sợi lông đen ướt nước bết sát vào nhau. Tôi như hổn hển sao Thuần à anh Thuần lại thở dài? Người con trai lại ngó sâu vào cặp mắt chới với của tôi em nghỉ đẹp đôi thật à? Không chỉ em mà mấy người bạn của anh chị… buổi tối hôm đó em nghe họ trầm trồ ghê lắm… Ừ thì nhìn bên ngoài đúng như vậy… À mà người bạn của Huy đâu sao anh không thấy…

Tôi quay tìm thấy Lâm đang toe toét với hai ba nhỏ con gái bên kia hồ bơi. Mỗi đứa cầm một que cà – rem. Thằng khỉ gió mời gái ăn kem mà không mua cho mình. Tôi nghiến thầm trong bụng. Hắn đang cua đào kìa anh… cái tên quái mặc quần tắm màu mè như sân khấu đó… Thuần cười lớn cua bằng kem nữa nhé… À Huy có muốn ăn kem không hay uống nướt ngọt không… em có khát không… Có… em đang khao khát thân thể tuyệt vời của anh… Tôi muốn nói như vậy vô cùng nhưng chỉ ngượng nghịu gật đầu để Huy đi mua cho anh Thuần uống nước ngọt hay ăn kem… Thuần đứng lên để anh đi mua cho… ăn kem nhé?

Ra khỏi hồ bơi Thuần rủ tôi và Lâm đi làng nướng. Lâm chứng tỏ câu “nam thực như hổ” cho tôi và Thuần xem. Thằng quái ăn như quạ mổ bắp heo ngốn cám và voi sướt lá. Vừa nhai nuốt vừa ba hoa đủ thứ. Thấy ghét nhưng Thuần có vẻ vui lắm với những câu chuyện không đầu đuôi của hắn nên tôi không chặn lại. Hai người uống tới mấy chai bia trong khi tôi nhấp hoài không vơi một chút. Lúc ra cửa Thuần đột ngột đề nghị đưa tôi về. Lâm no nê xoa bụng hỉ hả (quên mất mục đích) đồng ý rồi lên xe giông tuốt. Tôi bổng phát lúng túng cứ đứng ngớ mặt ra đến nổi Thuần phải nhắc tới hai lần.

Xe chạy vòng vèo trong khí hậu mát dịu của buồi tối bắt đầu cho hai ngày cuối tuần. Lúc Thuần tóp lại tôi ngạc nhiên nhận ra cái quán cà – phê đối diện trường. Thuần dựng xe nắm tay tôi kéo vô quán anh muốn đi chơi một chút nữa với Huy mà… Đâu có uống hết nữa chai bia mà xem bạn nhỏ như muốn say vậy? Tôi đang say cảm giác thì đúng hơn. Mùi mồ hôi phả từ lưng áo Thuần. Bàn tay cứng cáp đang nắm nhẹ tay tôi. Không ngây ngất không choáng voáng sao được. Đêm thật óng ả như mật ong mịn màng như lụa tằm. Đêm run rẩy khi rời quán cà – phê chiếc xe đi thẳng vào khuôn sân một khách sạn nhỏ. Giọng Thuần êm như vỗ về ở đây chờ anh nghe bạn nhỏ. Tôi không còn tự chủ chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Ngoan ngoãn đi với Thuần vào một hành lang mờ mờ màu đèn hồng. Vào một thang máy nhỏ như cái hộp kẹo và sau cùng bước vào căn phòng có màu đèn ngà ấm cúng.

Đêm đầm đìa mồ hôi oằn oại cảm giác. Đêm nhễ nhại thịt da và nồng bốc mùi tinh khí khi Thuần bật tiếng rên ngợp ngụa khoái cảm và bắn mạnh từng luồng trắng sệt âm ấm lên mặt lên ngực bụng tôi.

Sau đó anh ngã ập lên thân thể vẩn còn run rẩy vì sung sướng của tôi ôm choàng. Siết chặt. Bà tay khỏe mạnh của anh mò mẫm tìm cái dương vật căng cứng của tôi và bắt đầu sục. Khoan nhặt. Tôi oằn oại bám víu vào bờ lưng cuồn cuộn những cơ bắp ướt đẩm mồ hôi muốn cào cấu xé rách để làm dịu xuống sự đòi hỏi thỏa mãn không thấy đủ.

Thời gian bị ném xuống thảm ngay khi Thuần cởi bỏ quần áo nên tôi không còn ý niệm. Chỉ biết chúng tôi khi cương cứng như một quả bóng bơm ngợp cảm giác khi chùng xuống như bao nhiêu sinh lực đã bắn tung tuôn cạn. Rồi lại hổn hển tìm nhau trên đầu ngọn sóng sau đó lún sâu xuống tận đáy rã rời. Và đêm mê man trong giấc ngủ.

Ngôi nhà nghỉ cuối tuần của gia đình Thuần nằm lưng chừng nhìn ra biển. Mười hai người chúng tôi quả thật có những giờ phút vui xôn xao như sóng vỗ bờ cười căng phồng như gió từ khơi thổi vào lồng lộng. Buổi chiều thứ bảy lúc sữa soạn mang những thứ cần thiết ra xe chuẩn bị cho đêm lửa trại, Ngự Trì ủ ê báo tin:

– Hôm đó ba mạ gọi vể cho biết xong công tác sẽ tổ chức lể cưới cho anh Thuần và Đạm Phương liền vì ôn của chị ấy đau nặng muốn thấy cháu lên xe hoa trước khi nhắm mắt…

– …

Xe ra bãi rồi lửa đốt lên. Rồi ăn uống, ca hát trò chơi, vv… Tôi tham dự như một người robot. Bây giờ tôi hiểu hết vì sao Thuần tìm tôi và vì sau có những lần đưa vào khách sạn. Lúc “văn nghệ” anh nhìn tôi thật sâu và ôm đàn hát:

“Xin đời sống cho tôi mượn tiếng… xin cho cơn mê thêm dài một chuyến… Cuộc tình xuôi tay còn lưu luyến… Còn đắng cay còn hận còn đau…”

“Mai đời có cho tôi gặp gỡ… xin cho đôi môi em cười rạng rở…”

Ngọn lửa và hình ảnh Thuần đang hát với cây đàn lung linh và nhòe nhoẹt. Tôi chợt bắt gặp đôi mắt mở lớn như một dấu hỏi của Ngự Trì nên cười như mếu ngồi ở đây khói cứ bạt vào cay cả hai mắt Ngự ơi…

— Hết —

Khi đọc xong truyện, làm ơn hãy bấm vào quảng cáo bất kỳ trước khi thoát khỏi website, cảm ơn các bạn rất nhiều.
Thông tin truyện
Tên truyện Đàng ngoài
Tác giả Phu Vác Gạo
Thể loại Truyện sex gay
Phân loại Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính
Ngày cập nhật 09/05/2021 19:54 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Phu Vác Gạo

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi Truyện hentai HentaiVn