Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex ngắn » Cô nha sĩ » Phần 2

Cô nha sĩ

Phần 2

Rồi loạch xoạch cô quay qua rút thuốc ở lọ vào cái xy ranh, mũi kim dài nhằng. Tôi ớn muốn nín thở kêu vợ tôi : em, em. Cô nha sĩ bảo : chuyện này vợ anh không giúp gì được, phải do tôi mới biết cách tiêm, anh chịu khó một chút, không đau, chỉ như kiến cắn loáng là hết. Tôi không chịu, vợ tôi phải can thiệp khuyên lơn, dỗ dành, tôi mới nghe.

Cô nha sĩ tiếp cận tôi, dùng một ngón tay mang găng vạch môi trên tôi ra rồi lăm lăm đưa ống chích vào. Tôi nhắm mắt nhắm mũi, chờ giống như tử tội chờ lưỡi đao phập xuống. Vợ tôi đứng sau ghế khám, giữ lấy hai vai tôi. Cô nha sĩ nói huyên thuyên, mục đích không cho tôi chú ý, bất đồ cắm phập đầu kim vào. Nó vừa tê, vừa lạnh, vừa đau, vừa nhói, tôi giựt người lên, cô nha sĩ phải hét : anh không được vùng vẫy, nhúc nhích gãy kim. Tôi hoảng quá, hai tay khua loạn xạ. Bất đồ tôi độp được vào hai vật tròn mềm êm quá xá. Tôi lờ mờ nghĩ là vợ thấy tôi đau nên chìa hai vú cho tôi vịn. Do đó tôi cứ bíu chặt lấy hai vật tròn êm này mà bóp tì tì.

Tôi có nghe cô nha sĩ la : ủa., anh làm gì kỳ cục vậy, nhưng lại tưởng cô thấy tôi khua tay thì la nhắn nhủ tôi. Tôi cứ bóp cho đã, vú vợ tôi chớ ai đâu vào đó, tại ở phòng nha sĩ không ngậm bú được thì bóp tạm cũng được. Chỉ đến khi nghe tiếng cô nha sĩ nói xong rồi, tôi mới hoàn hồn, cha mẹ ơi, nãy giờ tôi bóp vú cô nha sĩ mà không biết. Vợ tôi trớ ra phải xin lỗi cô nha sĩ ỉ ôi hết lời. Cô nói tại vì đang tiêm chích nên không dám ngưng buông, chớ không thì đã cho tôi ăn mấy cái tát vì bóp vú bậy.

Vợ tôi nói rồi phân trần, lôi hết từ tật xấu của tôi ngậm vú má và ngậm vú vợ mỗi khi đau, mãi cô nha sĩ nghe lọt tai mới tha cho. Vợ tôi trả tiền khám, ra về cằn nhằn cửi nhửi tôi thậm tệ. Tôi cãi bướng : thì tại em chớ bộ, biết anh đau phải nhét vú vô, sao em không ngỏ ý cho cô ấy trước, còn anh đau thì có nhìn vú nào ra vú nào. May là anh mới bóp, chớ anh tưởng là em thiệt, anh trật áo ra bú tụt tụt thì sao. Vợ tôi tịt ngòi, nhưng lẩm bẩm đòi bỏ mặc tôi làm sao thì làm, chớ mặt mũi nào còn trở lại chữa tiếp chỗ đó nữa. Khiến tôi cũng lo.

Về nhà, do thuốc cô nha sĩ chích, lại uống thêm trụ sinh, miệng hết đau, há lại được. Tôi ngong ngóng chờ một tin văn phòng cô gọi lại mà cứ thấy u u. Tôi đã thất vọng nghĩ giờ có đía bà xã hỏi dò văn phòng nha sĩ khác, chắc cổ cũng nguây nguẩy từ chối vì sợ tôi loạng quạng mò vú bậy nữa. Tôi đã vô cùng thất vọng thì nghe tiếng điện thoại réo, đùn cho bà xã tôi nghe. Hai bên nói gì nhau lâu lắc, tôi hỏi bạn bè là ai mà tía lia dữ vậy, bà xã nói cô nha sĩ hỏi sao hẹn anh hai ngày trở lại mà gần tuần lễ rồi chưa tới. Tôi sửng sốt còn hơn nghe tin thi đỗ, tôi trợn tròn mắt hỏi vợ tôi : thiệt hôn. Vợ tôi sẵn còn giận nên nói : bộ tui điên mới bày đặt xúi anh tới cho cổ khện tét đầu sao ? Tôi mừng hết lớn, nhưng lại nghe vợ tôi nói : kỳ này anh tự đi một mình, tui không dám vác mặt tới nhìn cổ đâu. Ôi thiệt là oan gia.

Nhiều lần tôi nài nỉ xin bà xã gọi giúp lấy hẹn khám lại cho tôi, nhưng đều bị từ chối. Một cũng không, hai cũng không, bả nói : cô nha sĩ đòi chính ông phải gọi để cổ giũa một tăng rồi mới cho hẹn. Tôi sầu đời vô vàn, nhưng cũng phải liều chớ chẳng lẽ để dở dang chuyện răng cỏ hay sao.

Tôi gọi đến xin gặp bác sĩ (tôi nói nịnh lên cốt để cổ nghe báo lại sẽ dịu bớt), chừng nghe tiếng cổ a lô, a lô, tôi cụt hứng không biết nói gì nữa. Đoán ra là thằng tôi mắc dịch, cô nha sĩ phủ đầu cho một tua : ông làm gì bữa đó tớp tớp như chó, vú của tui mà cha nhắm mắt nhắm mũi bóp kìn kìn. May mà tui không nổi nóng, chớ tui chụp cái kềm vặt hết răng ông ra, mới đáng.

Tôi khiếp quá, rên rỉ : tui lạy cô, đừng làm vậy tội nghiệp, tui thấy máu là chết thẳng cẳng. Cô có vẻ chưng hửng : chớ cả đời, bộ ông không khi nào bị đứt tay, đạp mảnh sành hay chảy máu cam gì sao. Lúc đó, chẳng lẽ ông chết thiệt. Tôi ấp úng mãi mới rặn nổi một câu đối đáp : bởi vậy nên mới thành tật. Cô lại vặn hỏi tới, tôi phun tuột tuồn tuột hết ra : mỗi lần tui bị chảy máu má phải cho tui ngậm ti để quên rồi bả mới lể hay băng bó.

Tôi nghe tiếng cô nha sĩ cười hì hì và lẫn theo tiếng lẩm bẩm : hèn chi. Và cô thêm : vậy còn khi ông lấy vợ, chẳng lẽ mỗi lần bị chảy máu lại kêu má tới. Tôi ngon trớn nói luôn : thì tui bú vú vợ cũng được, vú đàn bà nào chẳng mềm, chẳng êm. Tôi còn kể công lênh với cổ nữa : bữa đó vì ở văn phòng khám răng nên tui chỉ bóp đỡ thôi, nói nào ngay tui tưởng là bà xã biết máu bịnh của tui nên hấp tấp đưa vú cho tôi măn bóp tạm. Chớ biết là cô thì mụ nội tui cũng hổng dám.

Cô nha sĩ có vẻ hài lòng. Cô phân bua : tui hiểu rồi, bởi nên tuy giận mà tui còn chờ ông quay lại. Kỳ này ông đừng loạng quạng tầm bậy nữa, vú của tui là của tui, đừng lơ mơ tưởng là vú bà xã mà đè bóp loạn, tui ghè bẻ hổng còn cái răng đừng trách. Tôi vâng dạ rối rít, còn hơn đứa con nghe mẹ dạy. Cô ầm ào một hồi cho biết là sắp Tết tới nơi, khách bù lu bù loa nên chương trình khám kín đặc cả. Tôi có chịu khám trễ cuối cùng thì cô ráng ghi giờ hẹn cho tôi, bằng không qua giêng ngày rộng tháng dài, rỉ rả lo sau.

Tôi sợ để lâu cổ lại ghét đổi ý nên xun xoe nhận liền. Cô cho tôi cái hẹn lúc 5 giờ rưỡi chiều, nói là tội nghiệp lắm đó, chớ làm nhiều mệt muốn chết. Tôi qua được cái cầu lọt đầu giờ chỉ đợi đợt qua cầu lọt đuôi, nên tôi ỉ ôi yêu cầu bà xã đi theo một chút. Vợ tôi lại dở quẻ : bả nói bộ mặt bả dầy lắm sao mà tới đó nữa. Ông bóp vú cổ đã đời, rủi lần này ông lột mẹ nó áo cổ ra bú tìn tìn thì có nước tui độn thổ. Thiệt các bà chúa rắc rối.

Vậy là tôi cũng đi mình ên. Ngặt cái, phòng khám của cô lọt đúng vào trung tâm thương mãi, cuối năm bà con đi bát phố, lượn xe, ngắm nghía nhau, mua sắm đông đầy, tôi lách bằng chết tới nơi cũng trễ. Bước vô, tôi thấy vắng hoe, chỉ còn mình cô nha sĩ sốt ruột đi lại. Thấy bản mặt tôi, cô kêu : dữ hôn, giờ mới tới, tui tính về rồi chớ.

Vì còn lại một mình, cô khóa gài cửa cẩn thận, e lúi húi làm, lỡ có ai lẻn vô khoắng mẻ trộm thì tiếc. Cô lịnh cho tôi nằm lên ghế, điều chỉnh xong, bèn kêu a dài biểu tôi há miệng ra. Bữa nay hết cương mủ và cũng sợ cổ nữa, nên tôi há hốc to mồm ra. Cô lùa cái kiếng soi tròn nhỏ xíu, chiếu xem lật qua lật lại, còn dùng ngón tay đeo găng sờ sờ mó mó vào từng cái răng lay lay hỏi có đau hôn. Khi cô thử, mắt thì đeo kiếng bảo hộ và miệng thì che khẩu trang mà sao tôi run vì cô nghiêm quá. Tôi ì ạch cho biết không đau, cô thảy cho một tấm nặng chịch như áo giáp lên ngực tôi, biểu để chụp hình coi răng cỏ thế nào. Cô dùng mấy cái kẹp gắn những miếng như cao su dai nhách, nhét vào chỗ này chỗ kia bắt tôi ngậm rồi bấm điện xè xè.

Một loáng cổ chụp xong, kéo cất cần máy chụp vào chỗ và lấy cái tấm giáp che ra, bỏ mặc tôi nằm chèo queo ở đó, lo đi tráng phim. Lát sau cổ trở ra, gắn mấy tấm phim lên bảng soi và chỉ cho tôi hình dáng cái hàm răng của tôi. Chèn ơi, nó xấu gì xấu tệ, lổm chổm như bàn chông, hay như pháo đài ấp chiến lược, cái thụt ra, cái thụt vô, coi dở òm. Cô nha sĩ còn nói xóc : răng ông đẹp như tài tử xi nê, có điều khi bú vú má hay nút vú vợ chắc là nhay đau người ta muốn chết. Tôi đỏ mặt rần.

Cô lại bắt tôi há miệng lần nữa, xăm xoi chỗ cái răng sưng và phán một câu xanh dờn : giờ ông muốn nhổ hay muốn bọc. Tôi rùng cả mình, nhanh nhảu xin bọc thôi. Cô nói vậy thì để cô cà giũa cho nhám, chất keo mới bám bọc vào chỗ đau được. Cô còn dỗ như dỗ con : so với nhổ thì không đau, nhưng nó ê ê đó nghe.

Tôi nào có bị giũa xả bao giờ nên hồi hộp lo dữ dội. Cô nhắn nhe : ông đừng mượn cớ mà bốc hốt bậy nữa nghe cha. Xong, cô cúi sát mặt vào mặt tôi, hơi thở phà qua khẩu trang vẫn thơm ngây ngất. Tôi gục gặc cục cựa, cô phải trườn sát vào, có lúc tôi mường tượng vú cô chạm luôn vào vai tôi. Nhất là lúc cô xoay đi lấy đồ nghề, ngực cô vun lên coi đã hết ý. Tôi phải bám nhìn vào chỗ đó cho lắng dịu cơn sợ. Cô hì hục cần mẫn làm, tự nhiên và bình thản như không.

Bỗng cô làm tôi đau nhói, tôi la toáng lên, cô bảo vì đụng tủy răng, phải lấy ra mới không đau. Cô dùng cái móc uốn cong, đầu nhọn hoắt, nạo vòng quanh chỗ chưn răng gì đó làm tôi muốn nín thở. Thấy tôi dồn dập, cô an ủi : đừng ngất bậy nghe tía non. Và như ban ân cho tôi, cô bằng lòng nếu đau quá thì cổ cho phép níu vai mà gượng. Cô hì hục làm thứ gì lâu lắc vô cùng, nạy nạy, khoan khoan, trong ngoài chưn răng, có lúc cô như muốn đổ nhào lên người tôi vậy.

Nhói đau cũng có mà lợi dụng cũng có (dại gì cổ cho phép mà mình xà lơ), tôi bợ luôn hai vai cô, làm lúc cô ngoáy ngoáy thì tôi ghịt luôn vào. Cô tưởng tôi đau thiệt nên cứ dập dềnh nói : sắp xong, săp xong. Lúc đó, sao mà tôi muốn hôn cổ quá, mùi phấn son và vẻ mặt cù ngơ của cổ sao cuốn hút lấy tôi. Tôi giả vờ kêu inh lên : ôi má ơi, ôi em ơi, ý là mong có má, có vợ để ngậm ti cho vững. Cô nha sĩ nghe tôi rên rẩm lại nghĩ bịnh của tôi thâm căn cố đế dữ rồi, nên cứ lầu bầu : điệu này kẹt dữ a. Nhưng chả lẽ lại bỏ dở dang.

Tôi thấy cô lúng túng suy nghĩ, đắn đo, cân nhắc lâu lắm. Sau cùng cô rụt rè nói : ông bịnh nặng rồi, thiệt rầy rà. Hổng lẽ tui bỏ mặc thì lấy răng cỏ đâu ông ăn Tết, mà làm thì ông cứ loay hoay miết tôi làm sao được. Mắt tôi trở nên tha thiết van xin, tôi chỉ nói được : tội nghiệp tui mà cô, rồi tịt. Cổ lại ngần ngừ hồi nữa, rồi thở dài bảo : thôi được, tui tạm để vịn hờ vô hai vú để tui làm rút cho rồi. Nhưng cấm mò mẫm xa hơn đó nghe. Tôi còn hơn bắt được vàng rơi giữa đường, nên nhi nhô cám ơn rối rít. Cổ chìa hai vú ra, nói vịn hờ vô đi và cô lại xiên khoan, cà giũa búa xua cái răng tội vạ.

Nắm được hai quả bầu thơm, tôi bợ gọn ơ, nhưng lúc cô xề vô để làm răng thì tay tôi cũng rề theo, thành ra vô hình trung bưng nguyên hai vú xục xich, xục xịch. Cổ nhột nên ngưng làm, lấy vai áo cà chùi mồ hôi rịn nơi trán. Sẵn đà, tôi tưng tưng cặp vú của cô, và đang khi cô lơ mơ chưa nhận ra tôi khều hai ngón cái lên chỗ đầu vú đi một đường lả lướt. Hai núm nổi u liền, nhạy còn hơn bẫy chông, tôi kêu hú lên. Cô nghĩ tôi đau mà hét nên hỏi mau mắn : có sao không, có sao không. Làm cách nào bây giờ.

Sẵn trớn tôi ối ối lia, kêu đau tà la túa lủa, bỏ hẳn tay mà khoắng trên không. Cô sợ tôi xỉu thì rầy rà nên trấn an : ông đừng làm tui sợ lây. Tôi cứ đều đều : ôi má ơi, vợ ơi, đau quá. Cô hỏi phải làm sao khi má lẫn vợ không có ở đây. Tôi được nê nên kêu lên : cứ bỏ mặc tui, có ngỏ lời cô cũng đời này chịu. Cái này mới gay, bịnh nhân còn đó cóc có người thầy nào dám bỏ. Nên cô quính quáng hỏi dò : thì cứ nói thẳng ra coi tui có giúp được gì hôn.

Tôi còn làm bộ e hèm nữa chớ, nào đã phún ra ngay ý muốn. Đợi cho khi cổ ngấm, tôi mới giả bộ rụt rè thưa : một là cô chịu cho tôi vịn vô hẳn hai vú, hai là chịu cho tôi ngậm vú thì tôi mới hết kêu. Cô nói : ngậm vú thì không được vì ông phải há miệng tôi mới làm, còn vịn vô thì đòi gì cắc cớ vậy. Gặp bịnh nhân như ông, chắc tiêu dên vú mớm tụi tui hết. Tôi còn nói trùm lốp : bởi, nên tui mới biểu cô dìa đi, bỏ mặc tui.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Thông tin truyện
Tên truyện Cô nha sĩ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Bác sĩ - Y tá, Truyện ngoại tình
Ngày cập nhật 08/06/2017 15:37 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Má Hai - Tác giả Cai Đại Du
Từ thuở nằm nôi cho đến khi tôi rời nước, tôi chỉ biết một mình cái làng nhỏ nàỵ Làng này có tên là Ngọc Diêm. Làng này cách xa Nha Trang khoảng 25 km về phía Bắc. Một làng tương đối nghèo. Hầu hết những nhà trong làng đều làm nông, và số ít làm biển. Nên người dân thành phố ban cho cái làng tôi ở là Ngọc Diêm còị Có một câu vè như thế này nói về Ngọc Diêm: “Ngọc Diêm là Ngọc Diêm còi Năm ba trái bắp cũng đòi đi xa” Trong làng, cạnh nhà tôi có một người thiếu nữ khuyết tật, hay nói nôm na là mách và cà thọt tên là Má Hai. Tôi không biết vì sao mấy đứa con nít choi choi như tụi tôi đều gọi cô ta là Má Hai. Có lẽ Má Hai thứ hai nên gọi Má Hai? Nhưng tại sao gọi bằng “Má” tôi hoàn toàn không biết. Theo tôi suy đoán có lẽ cô ta khá lớn tuổi đáng làm má? Năm đó là năm 1990, khi tôi mới vừa mười ba tuổị Lúc bấy giờ tôi đang theo học năm lớp tám...
Phân loại: Truyện sex ngắn Sex bú cặc Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện sex bú lồn
Con bé ăn xin - Tác giả Anh Khoa
Bà ơi, bà nàm ơn nàm phước cho con xin một củ khoai, con đói quá. Con dzập đầu cuối nạy bà. Xéo đi, đừng có xớ dzớ ở đấy, bà đập cho một gậy nhá, cút ngay không thì chết với bà nhá! Mụ bán khoai vừa la toán lên vừa khoa tay xua lấy xua để. Thấy bóng nó lảng vảng đến gần là người ta xua đuổi, mắng nhiết. Con nhỏ lấm lét như một con chó đói rồi lẩn mất. Cả ngày hôm qua nó không có gì trong bụng. Sáng sớm nó đã la cà đầu đường xó chợ xem có gì ăn được không. Nó vơ vẩn nhìn hết hàng này đến nọ một cách thèm khát vì nó đói quá. “Bốp! Bốp!” Ối, ối, chết con, chết con, xin ông dzủ nòng tha cho con. Con van nại ông, con cắn cỏ, cắn đất nàm châu nàm ngựa xin ông tha cho. Nó vừa van lạy vừa vội vàng bỏ cái bánh bao vào mồm mà nhai ngâu ngấu. Lão bán bánh bao túm lấy tóc nó mà cứ vả vào mặt nó túi bụi. Chừa này! “Bốp, bốp”...
Phân loại: Truyện sex ngắn Sex bú vú Truyện phá trinh
Cô Hương
Chuyện sau đây có thật 100%, trừ tên tuổi và một vài tình tiết. Tôi muốn viết ra trên TruyenSex.Tv vì không thể nào giữ mãi trong lòng, và cũng muốn chia xẻ với bạn đọc bốn phương có những kinh nghiệm tương tự. Tôi gọi Hương là cô nhưng thật ra cô Hương không có máu mủ ruột thịt gì với tôi. Cô là bạn cùng quê với mẹ tôi, nhưng kém tuổi hơn mẹ tôi rất nhiều. Khi bắt đầu trưởng thành, ngoài mẹ tôi ra, cô Hương là người ảnh hưởng tôi nhiều nhất. Có lẽ hình bóng cô ăn sâu vào tiềm thức tôi, cho nên hai người tình đầu tiên của tôi, Hạnh và Joy, đều lớn tuổi hơn tôi rất nhiều. Sau khi vào Nam, cô Hương hay đến thăm bố mẹ tôi. Có khi mẹ tôi lại dẫn tôi đến thăm cô. Trong con mắt non nớt của tôi ngày đó, cô Hương là người đàn bà đẹp nhất thế giới. Cô cao lớn, với mái tóc đen mun và làn da trắng nõn mịn màng. Mắt cô to đen long lanh, sóng mũi dọc dừa, đôi môi hồng thắm và hàm răng...
Phân loại: Truyện sex ngắn Truyện của kiều bào

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi